Đại Biệt sơn đầu Hán Thủy loan Nhất điều thanh phố hám thanh than Gia đôi bảo bối manh phi thúy Nhân điệu ca cầm hộ tập lan Lâu chiếu xuân phong hoa tiễn ngữ Đình thông tiên táo tửu tần can Phú thương cầu cát tri hà hứa Thùy mẫn nông phu thích cốt hàn
Vòng vèo Hán Thủy sông sâu Nối cùng Đại Biệt ở đầu núi cao Bãi sông lạnh, phố vắng teo Con manh xanh vút gò cao đầu nhà Nhà dân vang tiếng đàn ca Gió xuân lầu đón, rặng hoa im lìm Mấy lần cạn chén táo tiên Kẻ giàu ăn trốc ngồi trên ngất trời Nhà nông cũng một kiếp người Gió sương rét buốt có ai thương cùng
TẶNG HÁN KHẨU BAO DẬT NHÂN, DẠ ĐẠO THA LƯ NHÂN TÁC
Vạn lý bồng bình không quý ngã Bán liêm tuyết nguyệt tối vinh quân Kinh Hồ tự cổ xưng tài tấu Hán Thủy hân kim cấu dị nhân Thiên hải thù phương tình vị cựu Khổng Kha cộng phái nghĩa phi tân Thu tiêu tối nhã thao cầm ngữ Cầm ngoại duy xao ngẫu nhất văn
TẶNG DẬT NHÂN HỌ BAO, LÀM NHÂN ĐI ĐƯỜNG BAN ĐÊM GHÉ VÀO NHÀ ÔNG TA
Muôn dặm như cánh bèo nổi trôi, luống thẹn thay cho ta Vinh hạnh nhất là ông được ngồi sau rèm ngắm trăng tuyết Đất Kinh Hồ từ xưa có tiếng là nơi tụ hội nhiều anh tài Sông Hán Thủy mừng nay được gặp gỡ bậc dị nhân Trời biển khác phương tình cảm còn chưa cũ Khổng Mạnh chung phái, đạo nghĩa không phải mới Đêm thu tao nhã nhất là cùng nhau trò chuyện bằng tiếng đàn Ngoài đàn ra cũng đẽo gọt một hai vần thơ để đọc cho nhau nghe
Thẹn ta bèo cánh nổi trôi Còn ông thư thả nhàn ngồi ngắm trăng Mừng thay Hán Thủy dị nhân Kinh Hồ nhiều bậc tài năng ra đời Tình sâu tuy khác biển trời Xưa kia Khổng Mạnh những người đạo chung Đêm thu trò chuyện cùng ông Đàn ca, đẽo gọt văn chương tạc thù
CHU THỨ HOÀNG CHÂU VƯƠNG CHÍNH ĐƯỜNG XUẤT CHỈ CẦU THI TỨC KHẮC TẶNG CHI
(Trong bài có nhắc đến tích “Bò vàng ăn mạ” để nói về thuật “Hiện trị” của Hàn Phi Tử, tức trị nước phải xuất phát từ thực tế, nắm vững tin tức. Khi nghe tâu báo có con bò vàng ăn mạ bên đường, Hàn Chiêu vương đã xuống lệnh: “Mùa gieo mạ, cấm bò ngựa không được xuống ruộng mạ nhà dân”)
Nhị thất thu nga hộ khách thuyền Lâm cao hệ lãm chiếu thanh liên Tam thiên ấp hộ thư xuân ý Bác vạn nhân gia thốc hóa thiên Dã thị Ngư Dương kỳ tú hậu Kỷ cơ Thục quận hạc khu tiền Huân thần xuất thú tư hoàng độc Nhất tự Hàn công nhập chính niên
ĐẬU THUYỀN Ở HOÀNG CHÂU TRI PHỦ HỌ VƯƠNG ĐƯA THƯ ĐẾN XIN THƠ LẬP TỨC ĐỀ THƠ TẶNG
Dăm bảy con ngỗng mùa thu bơi theo hộ tống đoàn thuyền khách Lên cao buộc thuyền nhìn dòng nước in nền trời tạnh sáng Ba nghìn hộ dân ấp thư thái trong cảnh sắc mùa xuân Trăm vạn nhà dân nối nhau chạy dài đến chân trời Đó cũng là nơi cảnh đẹp có sông nhánh Ngư Dương phía sau Làm nền cho thế hạc đuổi của đất Ba Thục phía trước Bậc huân thần đi nhậm vẫn nhớ tích bò vàng ăn mạ Như công tử nước Hàn đã nói khi nhập chính
Ngỗng thu hộ tống đoàn thuyền Lên cao nhìn nước in nền trời xanh Ba ngàn hộ ấp hân hoan Nối nhau trăm vạn nhà dân mịt mùng Phía sau sông nhánh Ngư Dương Ba Thục phía trước hạc vươn cánh vờn Bò vàng ăn mạ nhà dân Tích Hàn công tử huân thần phải ghi
(“Thanh miêu” là một loại thuế nông nghiệp đời Đường. Trong bài có nhắc đến “Phép thanh miêu” là chính sách do Vương An Thạch thời Bắc Tống đặt ra: Lúc giáp hạt, Nhà nước cho nông dân vay, đến ngày mùa phải trả nợ. Các nhà nho thường phê phán chính sách này. Ý của hai câu thơ cuối trong bài là: Nếu tu hành mà có thể lên Tiên được thì người dân đã khỏi phải vay nợ lúa non và oán trách phép thanh miêu của Vương An Thạch).
Hoàng Châu giang thượng nguyệt điều điều Hương tiến tiên từ số chú thiêu Trúc tựu giao đằng hàn bích bút Nhã ca khuê động lục dương kiêu Biều ca khuyển mẫu long thùy biện Chu phiếm yên ba hạc tự phiêu Xích tích hoàng thường như đắc lộ Thương sinh ưng bất khiếu thanh miêu
QUA THÀNH HOÀNG CHÂU ĐỀ ĐÈN THỜ TÔ ĐÔNG PHA TIÊN SINH Giữa dòng Hoàng Giang mặt trăng như bị kéo dài ra Trên bàn thờ đền Tiên mấy nén hương dâng tiến đã cháy tàn Cành trúc sà xuống con giao long ngọn bút xanh lạnh Điệu nhã ca bên cầu Lục Dương vang động Ai nhận ra con rồng uống rượu ngân ca giữa cánh đồng Thuyền trôi trong khói sóng đàn hạc bơi theo Giày đỏ quần vàng nếu mà được đắc đạo Dân đen đã chẳng phải oán trách phép thanh miêu