Đi tìm người hát điệu trống quân xưa đất Kinh Bắc
SGTT.VN - Nhắc đến Kinh Bắc, người ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh những liền anh áo the khăn đóng, liền chị áo mớ ba mớ bảy và câu quan họ làm say lòng người. Ít ai biết đất này còn có hát trống quân, một loại hình ca nhạc dân gian đã có từ bảy thế kỷ trước mà thôn Bùi Xá, Ninh Xá, Thuận Thành là một trong những làng rất nổi tiếng. Về Bùi Xá, gặp những nghệ nhân già của làng mới hiểu đã có thời, nam thanh nữ tú trong làng say điệu trống quân đến quên ăn, quên ngủ.
Cụ Ngát và cụ Kiểm say sưa hát lại những điệu trống quân cổ.
Trống quân Bùi Xá là một trong ba nơi từng được lên kinh thành Thăng Long hát cho vua nghe. Đó là điều mà cụ Phạm Công Ngát, một trong những nghệ nhân biết hát trống quân điệu cổ còn lại của làng luôn tự hào khoe mỗi lần có khách phương xa ghé chơi. Bùi Xá bây giờ giàu lên nhờ nghề làm nem, nhà cao tầng mọc lên khắp làng. Lớp trẻ lớn lên bỏ làng ra Hà Nội học hoặc đi làm rồi ở luôn. Người lớn thì mải mê làm ăn. Chẳng ai còn để ý đến đã có thời, cứ mỗi độ trăng tháng tám, cả làng lại như mê như say với những đêm hát trống quân tới sáng. Chỉ những người già như cụ Phạm Công Ngát là luôn hồi tưởng và tiếc nuối.
Tháng tám em đi chơi xuân…Bước sang tuổi 85, lại trải qua cơn tai biến mạch máu não nên nghệ nhân Phạm Công Ngát đã không còn minh mẫn nhanh nhẹn nữa. Trò chuyện với tôi, giọng cụ đã chậm chạp, không mạch lạc, do di chứng của cơn bạo bệnh. Nhưng lạ một điều, khi nói về trống quân thì cụ vụt thay đổi như nhập đồng. Giọng cụ trở nên linh hoạt, mắt sáng rực khi kể về những ngày đi hát thâu đêm, rồi say sưa thể hiện không quên một câu những điệu trống quân đã theo mình suốt thời trai trẻ.
Bắt đầu vào câu chuyện, cụ Phạm Công Ngát hát cho tôi nghe một đoạn, thường là khúc dạo đầu trong một canh hát: Tháng tám em đi chơi xuân. Đồn đây mở hội trống quân em vào. Cụ Ngát kể, những ngày mình còn bé và suốt thời thanh niên, cứ đến mùa trăng tháng tám là nam thanh nữ tú trong làng lại náo nức chuẩn bị trẩy hội trống quân. Từ mùng mười đến 20 tháng tám, đêm cả làng hầu như không ngủ vì say các canh hát.
Cụ Phạm Công Ngát vốn là con cụ Phạm Công Mùi, một nghệ nhân hát trống quân nổi tiếng đất Kinh Bắc, nên cụ đã quen với loại hình nghệ thuật này từ lúc còn trong nôi. Những đêm tháng tám, khách thôn khác lại kéo đến đầy nhà, nghệ nhân Phạm Công Mùi sẽ đứng ra tổ chức thi hát đối đáp. Từ những đêm như thế mà trống quân đã ngấm sâu vào máu cậu bé Ngát, và chẳng cần dạy mà cứ thế biết hát, cứ thế biết đối đáp. 15 tuổi, cụ Ngát đã là một liền anh trong phường hát trống quân của làng và như có ma lực, trống quân đã khiến cậu bé ngày ấy say sưa với các canh hát đêm này qua đêm khác. Thỉnh thoảng, cậu lại theo cha sang hát giao lưu với các làng khác.
Ở cái tuổi 80, ít ai có thể ngờ người bạn đời của cụ Ngát là nghệ nhân Vũ Thị Kiểm còn giữ được chất giọng ngân nga truyền cảm như thời con gái. Mặc dù giọng không còn khoẻ và hơi không còn đầy như xưa, nhưng cụ vẫn cùng cụ ông say sưa hát, say sưa xướng hoạ. Trừ một cụ năm nay đã 90 tuổi, không còn hát được nữa thì vợ chồng cụ Ngát là những người cuối cùng của cái thời cả làng còn hát trống quân thâu đêm mỗi độ trăng tháng tám. Cụ Kiểm kể, mình vốn không phải người làng Bùi Xá mà ở làng Đa Thiện, Xuân Lâm, Thuận Thành. Đa Thiện cũng là một làng hát trống quân có tiếng nên ngay từ lúc vừa độ tuổi trăng rằm, cụ đã tham gia những canh hát thâu đêm. Cụ bảo thời đó người ta mê hát đến độ dù hôm sau phải ra đồng nhưng vẫn hát đến khi gà gáy sáng mới về nhà, chỉ ngủ một chút rồi dậy ra đồng. Thế mà có khi ra đồng vẫn còn hát véo von. Cụ và cụ Ngát gặp nhau khi cùng chiến đấu, say nhau bởi câu hát mà thành vợ chồng.
“Báu vật già” của làngTrống quân Bùi Xá không còn được tổ chức thành hội nữa bắt đầu vào những năm 50. Nguyên nhân là do chiến tranh, do phải tập trung cho sản xuất, nhiều hoạt động hội hè bị xếp lại. Mãi đến năm 2003 thì hát trống quân mới lại được chú ý và khôi phục. Theo ông Lê Bá Bạo, chủ nhiệm câu lạc bộ đàn và hát dân ca của làng Bùi Xá, thì trong làng chỉ còn ba người là cụ Ngát, cụ Kiểm và cụ Chức là còn hiểu và hát được trống quân đúng điệu ngày xưa. Các cụ chính là những “báu vật” của làng. Gián đoạn bao nhiêu năm nhưng ngọn lửa trống quân vẫn âm ỉ cháy, từng lời từng điệu hát vẫn in sâu trong tâm trí các cụ.
Gần 50 năm đã trôi qua, nhưng cụ Ngát vẫn nhớ cách hát và những điểm khác biệt của trống quân Bùi Xá. Cụ say sưa nói, giọng mê đi như đang có từng nhịp trống quân của quá khứ vọng về trong tâm trí. Cụ Ngát giảng giải, một canh hát được bắt đầu bằng tiết mục chào hỏi, giao lưu rồi mời nước, mời trầu. Nhưng hấp dẫn và sôi nổi, thu hút đông người xem nhất là màn xướng hoạ giữa hai bên. Để hoạ được hàng trăm câu của đối phương đưa ra, người hát phải là người có kiến thức rộng, sự ứng biến mau lẹ và khả năng linh hoạt trong từng câu hát. Chính vì thế mà một canh hát trống quân có thể kéo dài đến vài ngày, đêm này nối tiếp đêm khác cho đến khi một bên chịu thua. Kể đến đoạn này, cụ Phạm Công Ngát cười hóm hỉnh, hồi đó nếu bên thua là con trai có khi bị lột quần áo, còn con gái thua thì bị cõng chạy đi mất. Thế mà nhiều đôi nên vợ nên chồng.
Theo cụ Ngát thì điểm khác biệt của trống quân Bùi Xá chính là hát đối như một cuộc thi đấu. Ngoài ra, trống quân của Bùi Xá còn có đặc điểm giống một canh hát quan họ với trình tự và nội dung rất bài bản. Những người hát trống quân trong phường được gọi là liền anh, liền chị và khi kết thúc canh hát có màn giã bạn. Cách hát của trống quân Bùi Xá cũng mang đặc trưng riêng như người hát luôn sử dụng điệp từ, nhấn từ, đặc biệt là có lối hát “dở giọng”.
Ngày xưa, các canh hát được tổ chức hát ngoài điếm và trong canh hát đó không thể thiếu được trống hay còn gọi là thổ cổ. Thông thường, người ta đào một hố nhỏ sâu chừng 80 phân, bỏ vào trong hố những vỏ ốc nhồi rồi úp một miếng gỗ mỏng lên trên, rồi dùng dây mây căng ngang mặt ván, rồi cột mỗi đầu dây bằng một cọc gỗ. Trai gái sẽ ngồi cách nhau mười mét, ở giữa là chiếc trống và mỗi lần hát sẽ lấy que tre gõ vào dây tạo ra âm thanh như tiếng trống. Nét độc đáo của trống quân Bùi Xá chính là có thêm những vỏ ốc nhồi khiến âm thanh trong và du dương hơn.
Ông Lê Bá Bạo cho biết, gần đây, cũng có nhiều người bắt đầu học hát trống quân từ những người cao niên trong làng, nhưng chủ yếu là những người già tuổi 50 – 60, chứ ít có người trẻ muốn học. Mà chỉ học để thỉnh thoảng biểu diễn trên sân khấu chứ không phải sống cùng trống quân, thở cùng trống quân như các cụ ngày xưa. Thời gian đầu khi trống quân mới được khôi phục, cụ Ngát và cụ Kiểm đã tổ chức dạy hát tại chính sân nhà mình. Nhưng rồi người học cứ thưa dần rồi vắng hẳn.
Nghệ nhân Phạm Công Ngát cũng cho biết, hiện nay mình sưu tầm được khoảng 70 bài hát trống quân điệu cổ và chỉ những người như cụ hay cụ Kiểm là có thể hát được đầy đủ. Cả hai cụ đều có chung nguyện vọng có thể truyền hết được những làn điệu ấy cho thế hệ sau thì có nhắm mắt mới yên lòng.
bài và ảnh:
Hà DịuMở mắt thì chạy theo cảnh
Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
(Ngọc Tuyền Hạo)