Trang trong tổng số 98 trang (973 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [21] [22] [23] [24] [25] [26] [27] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyễn Chân

TAM NGUYÊN YÊN ĐỔ
KHÓC DƯƠNG KHUÊ

已 矣 楊 大 年
雲 樹 心 懸 懸
回 憶 登 科 後
與 君 晨 夕 聯
相 敬 且 相 愛
遭 逢 如 夙 緣
有 時 出 京 路
空 山 聞 落 泉
有 時 上 高 閣
歌 兒 鳴 素 絃
有 時 對 君 飲
大 白 浮 八 延
有 時 與 論 文
東 壁 羅 簡 編
厄 運 逢 陽 九
斗 升 非 貪 天
予 老 公 亦 老
解 組 歸 田 圓
往 來 不 數 得
一 遇 三 年 前
執 手 問 衰 健
語 言 殊 未 愆
公 年 少 予 歲
予 病 疑 公 先
忽 聞 公 訃 至
驚 起 皇 皇 然
予 豈 不 厭 世
而 公 爭 上 仙
有 酒 為 誰 買
不 買 非 無 錢
有 詩 為 誰 寫
不 寫 為 無 箋
陳 蕃 榻 不 下
伯 牙 琴 亦 然
公 既 棄 予 去
予 亦 不 公 憐
老 人 哭 無 淚
河 必 強 而 漣

Phiên âm :
Dĩ hĩ Dương đại niên
Vân thụ tâm huyền huyền
Hồi ức đăng khoa hậu
Dữ quân thần tịch liên
Tương kính thả tương ái
Tao phùng như túc duyên
Hữu thời xuất kinh lộ
Không san văn lạc tuyền
Hữu thời thượng cao các
Ca nhi minh tố huyền
Hữu thời đối quân ẩm
Đại bạch phù bát duyên
Hữu thời dữ luận văn
Đông bích la giản biên
Ách vận phùng dương cửu
Đẩu thăng phi tham thiên
Dư lão công diệc lão
Giải tổ quy điền viên
Vãng lai bất sổ đắc
Nhất ngộ tam niên tiền
Chấp thủ vấn suy kiện
Ngữ ngôn thù vị khiên
Công niên thiểu dư tuế
Dư bệnh nghi công tiên
Hốt văn công phó chí
Kinh khởi hoàng hoàng nhiên
Dư khởi bất yếm thế
Nhi công tranh thượng tiên
Hữu tửu vi thùy mãi
Bất mãi phi vô tiền
Hữu thi vi thùy tả
Bất tả vi vô tiên
Trần Phồn tháp bất hạ
Bá Nha cầm diệc nhiên
Công ký khí dư khứ
Dư diệc bất công liên
Lão nhân khốc vô lệ
Hà tất cưỡng nhi liên

Tác giả tự dịch ra tiếng Việt

KHÓC DƯƠNG KHUÊ
NGUYỄN KHUYẾN
Bác Dương thôi đã thôi rồi
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta.
Nhớ từ thưở đăng khoa ngày trước
Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau  
Kính yêu từ trước đến sau
Trong khi gặp gỡ khác đâu duyên trời
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo   
Có khi tầng gác cheo leo
Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang
Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp
Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân.  
Có khi bàn soạn câu văn
Biết bao đông bích điển phần trước sau,
Buổi dương cửu cùng nhau hoạn nạn
Phận đẩu thăng chẳng dám than trời.   
Bác già tôi cũng già rồi
Biết thôi, thôi thế thì thôi mới là
!Muốn đi lại tuổi già thêm nhác
Trước ba năm gặp bác một lần     
Cầm tay hỏi hết xa gần
Mừng rằng bác hãy tinh thần chưa can,
Kể tuổi , tôi còn hơn tuổi bác
Tôi lại đau trước bác mấy ngày.     
Làm sao bác vội về ngay
Chợt nghe tôi những chân tay rụng rời.
Ai chả biết chán đời là phải
Sao vội vàng đã mải lên tiên.      
Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua
.Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết cho ai, ai biết mà đưa.      
Giường kia treo để hững hờ
Đàn kia gảy những ngẩn ngơ tiếng đàn.
Bác chẳng ở dẫu van chẳng ở ,
Tôi tuy thương lấy nhớ làm thương.      
Tuổi già giọt lệ như sương
Hơi đâu chuốc lấy hai hàng chứa chan.

TRỊNH PHÚC NGUYÊN DỊCH RA TIẾNG PHÁP

À  DƯƠNG  KHUÊ, MES PLEURS!
Oh ! Dương,mon ami !C’est fini pour toujours !
Oh ! Que je suis triste ! Aussi est la nature !
Je me rappelle,nous sommes côte à côte,
les jours de notre préparation au concours.
Nous nous rencontrons,nous nous connaissons,
et  dorénavant devenons bons amis,
Notre sort est comme prédestiné  ainsi.
Des fois,nous effectuons des randonnées,
Ecoutant le ruisseau au versant murmurer,
Des fois,nous grimpons à l’étage des maisons,
les airs mélodieux des chanteuses,écoutons.
Des fois,nous savourons du bon vin
au printemps,au grand air du temps calme et serein.
Des fois,sur la littérature nous discutons,
consultons les dictionnaires,lísons, écrivons.
Nous passons des jours de soucís et de danger
Nous ne nous intéressons guère à des honneurs.
Tu es déjà vieux,j’en suis aussi moi-même,
Nous le savons bien,c’est la loi de nature.
La vieillesse n’ous  empêche de voyager
Nous nous sommes rencontrés ,il y a trois ans
Je me réjouis de te voir bien portant
À  vrai dire, je suis plus âgé   que toi
Et encore, je suis plus maladif que toi,
Pourquoi donc,tu te hâtes  de partir si tôt ?
À  cette nouvelle, je tremble de tout mon corps !
Nous savons que tout est mauvais,ici-bas
Pourquoi t’empresses tu à monter au Paradís ?
Même s’il y a du bon vin,mais sans ami
Je n’en achète pas,ce n’est pas sans argent.
Écrire un vers, j’hésite et je m’en abstiens
Mêm si j’écris le vers, à qui l’envoyer ?
Même si je l’envoie,qui pourrait le comprendre ?
Voilà le lit,nonchalamment je le suspends,
Voilà  le luth,tristement je n’en joue plus.
Même si je t’en prie, tu ne veux plus rester !
Je te retiens, mais ne puis te retenir qu’en pensée.

Pour les vieux,les larmes sont comme des gouttelettes de rosée
Ne versant plus de larmes, je les garde dans mon cœur !
                                              
TMCS-NGUYỄN TINH TÚ DỊCH RA TIẾNG aNH

         MOURNING IANG KUEI                       
Oh! Dear Iang Kuei, my intimate friend,
It seems to me, everything is put to an end!
This mournfulness is as immense as the sky and ocean.
Since our graduation,Every day and always
With the deepest affection and admiration.
We together worked and played.
To my thinkingAll of our meetings were arranged by the Heaven.
On one dayWe had an excursion in the mountains
Where on the pass the stream was babbling.
On another dayIn a small room of a upper story
We enjoyed ourselves listeningTo the golden voice of a young lady
Then we enjoyed ourselves at the party,
Our glasses were full of best brandy.
We had many interesting literary discussions.
In our life, we overcame many difficulties
But we complained never about destiny.
We became old menAnd because of our old age
Only each three years, we had a meeting.
I was so glad to see you being so well.
I was more aged  And was born several days earlier
You passed away suddenly
What terrible news for me.It’s known that this world is not so interesting to live
But there’s any reason to leave it soon for Fairyland.
Because of your eternal absence I’ll not buy the best wine (Not because I’ve not enough money)
My poems will be written never,To whom?
Who will help me them to transfer?
Nobody will come to sit on my carved bed
Which will hang over forever.
My guitar lost its intimate listener
And it will be more and more bewildered.
You didn’t stay in this world, I couldn’t ask for..
I don’t know how to do it, but only missing you.
At my age, the tear of mine ís like the morning dew,
It’s difficult to sob with tearful eyes.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

Tôi học bác Kinh Quốc tập tô mầu chữ to
cho bài dịch thêm Đẹp <nhưng không hay gì hơn!>                THƠ  DỊCH

ĐÔNG NGẠN XUÂN MỘNG

       Lô thủy đông biên Lô ngạn thôn
       Phi phi giang vũ ám tiền môn
       Nhĩ biên đoạn tống xuân quy khứ
       Vạn lục tùng trung đỗ vũ hồn.

MỘNG XUÂN Ở BỜ ĐÔNG

       Bờ cạnh sông Lô xóm phía đông
       Tiền môn mù mịt tối mưa giăng
        Bên tai vừa dứt xuân đưa tiễn
        Trong bụi hồn quyên tiếng gọi buồn
                     
                                  Trịnh Phúc Nguyên dịch

RÊVE PRINTANIER SUR LA RIVE DE L’EST

       Le hameau se situe sur la rive de l’est
       La pluie sur le fleuve assombrit le portail nord
       Cesse soudain le mot d’adieu au printemps
       C’est l’âme de la marouette au vert buisson

                                 Tr.  Trinh Phúc Nguyên :
[/color][/size][/b][/quote]
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

THƠ  DỊCH

                 ĐỀ  TIÊN  DU  TỰ

                                                      Nguyễn Phi Khanh

                 Thiên Đức sơn hà cố đế đô
                  Danh lam hình thắng tiểu phương hồ
                  Nhân gian hà xứ phi trần tích
                  Hư phỏng thần tiên sự hữu vô

                 ĐỀ Ở CHÙA TIÊN DU


                  Núi sông Thiên Đức đế đô xưa
                  Phong cảnh bồng lai đẹp có thừa
                  Mọi thứ trên đời từng dấu cũ
                  Thần tiên tìm chuyện chỗ hư vô

                                                Trịnh  Phúc Nguyên dịch


                ÉPITAPHE SUR LA PAGODE TIEN DU

                  Thiên Đúc –le site de la capitale
                  Ce paysage est un petit Paradis
                  N’importe où ici-bas –vestige d’antan
                  Pourquoi chercher un conte de fées dans le néant.
                 Tr. Trịnh Phúc Nguyên  :
[/color][/size][/b][/quote]
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24


                                                          THƠ  DỊCH

                 ĐỀ  TIÊN  DU  TỰ

                                                      Nguyễn Phi Khanh

                 Thiên Đức sơn hà cố đế đô
                  Danh lam hình thắng tiểu phương hồ
                  Nhân gian hà xứ phi trần tích
                  Hư phỏng thần tiên sự hữu vô

                 ĐỀ Ở CHÙA TIÊN DU


                  Núi sông Thiên Đức đế đô xưa
                  Phong cảnh bồng lai đẹp có thừa
                  Mọi thứ trên đời từng dấu cũ
                  Thần tiên tìm chuyện chỗ hư vô

                                                Trịnh  Phúc Nguyên dịch


                ÉPITAPHE SUR LA PAGODE TIEN DU

                  Thiên Đúc –le site de l’ancienne capitale
                  Ce beau paysage est un petit Paradis
                  N’importe où ici-bas –vestige d’antan
                  Pourquoi chercher un conte de fées dans le néant.
                 Tr. Trịnh Phúc Nguyên
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Chân

Thấy Cụ Trịnh Phúc Nguyên đưa 2 bầi
của Nguyễn Phi Khanh vào mục nầy, cũng
xin "hầu" Cụ những bản dịch khác của tôi

            東 岸 春 夢
             阮 飛 卿
        瀘 水 東 邊 蘆 岸 村
        霏 霏 江 雨 暗 前 門
        耳 邊 斷 送 春 歸 去
        萬 綠 叢 中 杜 宇 魂

       ĐÔNG NGẠN XUÂN MỘNG
        NGUYỄN PHI KHANH
Lô thuỷ đông biên lô ngạn thôn (*)
Phi phi giang vũ ám tiền môn
Nhĩ biên đoạn tống xuân qui khứ
Vạn lục tùng trung đỗ vũ hồn

          Dịch nghĩa :

       MỘNG  XUÂN Ở BỜ ĐÔNG
         NGUYỄN PHI KHANH
Xóm ở bờ đông đầy lau lách của sông Lô
Mưa sông mờ mịt che tối cả phía trước
Bên tai dứt tiếng tiễn xuân đi
Ấy là hồn chim quyên trong lùm cây xanh.
----------------
(*) Tôi cho là chữ lô thứ 2 là lau lách
vì trong một câu không thể có 2 chữ nhắc
đến tên một con sông (Sông Lô là tên cũ
của sông Hồng)nnên tôi thay chữ Lô trong
văn bản có bộ "thuỷ" bằng chữ Lô với bộ
"thảo"  và dịch là lau lách.     

          MỘNG XUÂN Ở BỜ ĐÔNG
            NGUYỄN PHI KHANH
       Bờ Lô lau lách thôn đông,
 Nước trôi, trước cửa mịt mùng mưa bay.
       Tiễn xuân vẳng tiếng, ai hay
 Ấy hồn vua Thục lùm cây vọng về.

   Bờ Lô lau lách phía thôn đông,
   Trước cửa mưa bay phủ mịt mùng.
   Tiếng vẳng lùm cây xuân tiễn biệt,
   Ấy hồn Thục Đế gọi non sông.

      RÊVE AU BORD À L’EST DU FLEUVE LO
             NGUYỄN PHI KHANH
Au hameau sur le bord roselier du fleuve Lo
Dont la porte est masquée par les voiles pluviaux
Les adieux au printemps parviennent aux oreilles.
C’est l’âme des marouettes dans les broussailles.(*)
------------------
(*) PA2 :Ce sont les plaintes du Roi Thuc pour son pays.

         NGUYỄN CHÂN 09.12.2011
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Chân

題 仙 遊 寺
                 阮 飛 卿
           大 德 山 河 古 帝 都
           名 藍 形 勝 小 方 壺
           人 間 何 處 非 陳 跡
           虛 訪 神 仙 事 有 無

             ĐỀ TIÊN DU TỰ
           NGUYỄN PHI KHANH
       Thiên Đức sơn hà cổ đế đô
   Danh lam hình thắng tiểu Phương Hồ
      Nhân gian hà xứ phi trần tích
      Hư phỏng thần tiên sự hữu vô

                     
                Dịch nghĩâ:

             ĐỀ CHÙA TIÊN DU
            NGUYỄN PHI KHANH
  Núi sông Thiên Đức là đế đô thời xưa.
  Danh lam thắng cảnh này là nơi Bồng Lai nhỏ.
  Trên cõi đời, chỗ nào chẳng là dấu vết cũ.
  Sao phải tìm ở hư vô chuyện thần tiên có hay không.

            ĐỀ CHÙA TIÊN DU
           NGUYỄN PHI KHANH
        Núi sông thiên Đức cố đô,
  Danh lam, thắng cảnh Phương Hồ con con.
        Đời đâu dấu vết chẳng còn,
  Há gì phải hỏi ngọn nguồn thần tiên.

   Núi sông Thiên Đức, kinh đô cũ.
   Một Tiểu Bồng Lai, cảnh diệu huyền.
   Dấu cũ trần gian đâu chẳng có
   Cần gì phải hỏi chỗ thần tiên.

           LA PAGODE TIEN DU
            NGUYEN PHI KHANH
Le site Thien Duc, capitale des temps passés
Est un séjour des immortels véridique.
Partout subsistent des vestiges antiques.
Faudrait-il donc rechercher l'empire des déités?

        NGUYỄN CHÂN 01.02.2009
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

ROBERT  FROST

                                          THE PASTURE


                                   I’m going out to clean the pasture spring
                                   I’ll only stop to rake the leaves away
                                   < And wait to watch the water clear,I may
                                   I sha’n’t be gone long.You come too.

                                   I’m going out to fetch the little calf
                                   That’s standing by the mother.It’s so yong
                                    It totters when she licks it with her tongue
                                    I sh’n’t be gone long.You come too.

                                               ĐỒNG  CỎ

                                    Tôi làm sạch suối trên đồng
                                     Chỉ dừng lại để nhặt dòng lá rơi
                                     <  Chờ xem nước sạch> Rồi tôi
                                      Đi lâu chẳng được. Em ơi đến cùng!

                                     Tôi đi tìm chú bê con
                                      Đang đứng bên mẹ. nó còn thơ ngây
                                      Mẹ liếm lông nó. Rồi tôi
                                      Đi lâu chẳng được,Em ơi! Đến cùng!
                                                               
                                                       Trịnh Phúc Nguyên  dịch
:[/color][/size][/b][/quote]
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24



GUILLAUME APOLLINAIRE<1880-1918>

                       L’ADIEU

                  J’ai cueilli un brin de bruyère
                   L’automne est morte souviens-t’en
                   Nous ne nous verrons plus sur terre
                   Odeur du temps brin de bruyère
                   Et souviens-toi que je t’attends.

                           LỜI TỪ BIỆT

                   Anh hái thanh thảo một nhành
                    Nhớ chăng em hỡi !Thu đành tàn phai
                    Chẳng gặp nhau nữa trên đời
                    Hương thơm thanh thảo bồi hồi thời gian
                    Nhớ chăng,anh vẫn chờ em..

                  ______________________________________________

                           LES CLOCHES

                     Mon beau tzigane mon amant
                     Ecoute les cloches qui sonnent
                     Nous nous aimions éperdument
                     Croyant n’être vus de personne.

                     Mais nous étions bien mal cachés
                     Toutes les cloches à la ronde
                     Nous ont vus du haut des clochers
                     Et le disent à tout le monde .

                     Demain Cyprien et Henry
                     Marie Ursule et Catherine
                     La boulangère et son mari
                     Et puis Gertrude ma cousine.

                     Souriront quand je passerai
                     Je ne saurai plus où me mettre
                      Tu seras loin , je pleurerai
                      J’en mourrai peut-être…

                     NHỮNG TIẾNG CHUÔNG

                     Chàng di-gan đẹp của tôi
                      Đang nghe chuông đổ từng hồi ngân vang
                      Bên nhau yêu quá nồng nàn
                      Ngỡ không ai thấy miên  man chuyện này.
                        
                        Chuyện riêng lộ liễu phơi bầy
                        Bao nhiêu chuông đặt  gần đây quanh vùng
                        Từ cao tháp thấy rõ ràng
                        Với người chuông đã oang oang mách truyền.

                         Ngày mai Hăng-ri<Henry> Xipriêng<Cyprien>
                         Ca-tơ-rin nữa cả nàng Uyêc-xuyn<Ursule>
                         Vợ chồng mụ bánh mỳ quen
                         Cùng Giéc-tơ-ruýt<Gertrude>thân tình em tôi.

                          Em qua chắc họ mỉm cười
                          Biết tìm đâu chỗ mà chui dấu mình
                          Anh xa,em khóc thương anh
                          Phen này chắc chết,thôi đành anh ơi!
                                                               
                                            Trịnh Phúc Nguyên  dịch thơ    
     :[/color][/size][/b][/quote]


GUILLAUME APOLLINAIRE<1880-1918>

                       L’ADIEU

                  J’ai cueilli un brin de bruyère
                   L’automne est morte souviens-t’en
                   Nous ne nous verrons plus sur terre
                   Odeur du temps brin de bruyère
                   Et souviens-toi que je t’attends.

                           LỜI TỪ BIỆT

                   Anh hái thanh thảo một nhành
                    Nhớ chăng em hỡi !Thu đành tàn phai
                    Chẳng gặp nhau nữa trên đời
                    Hương thơm thanh thảo bồi hồi thời gian
                    Nhớ chăng,anh vẫn chờ em..

                  ______________________________________________

                           LES CLOCHES

                     Mon beau tzigane mon amant
                     Ecoute les cloches qui sonnent
                     Nous nous aimions éperdument
                     Croyant n’être vus de personne.

                     Mais nous étions bien mal cachés
                     Toutes les cloches à la ronde
                     Nous ont vus du haut des clochers
                     Et le disent à tout le monde .

                     Demain Cyprien et Henry
                     Marie Ursule et Catherine
                     La boulangère et son mari
                     Et puis Gertrude ma cousine.

                     Souriront quand je passerai
                     Je ne saurai plus où me mettre
                      Tu seras loin , je pleurerai
                      J’en mourrai peut-être…

                     NHỮNG TIẾNG CHUÔNG

                     Chàng di-gan đẹp của tôi
                      Đang nghe chuông đổ từng hồi ngân vang
                      Bên nhau yêu quá nồng nàn
                      Ngỡ không ai thấy miên  man chuyện này.
                        
                        Chuyện riêng lộ liễu phơi bầy
                        Bao nhiêu chuông đặt  gần đây quanh vùng
                        Từ cao tháp thấy rõ ràng
                        Với người chuông đã oang oang mách truyền.

                         Ngày mai Hăng-ri<Henry> Xipriêng<Cyprien>
                         Ca-tơ-rin nữa cả nàng Uyêc-xuyn<Ursule>
                         Vợ chồng mụ bánh mỳ quen
                         Cùng Giéc-tơ-ruýt<Gertrude>thân tình em tôi.

                          Em qua chắc họ mỉm cười
                          Biết tìm đâu chỗ mà chui dấu mình
                          Anh xa,em khóc thương anh
                          Phen này chắc chết,thôi đành anh ơi!
                                                               
                                            Trịnh Phúc Nguyên  dịch thơ
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24





                     LÝ  BẠCH <701-762>

Thơ Đường tập 2 NXB  Văn hóa1962-Trang96

                      THU  PHỐ  CA

Bạch phát tam thiên trượng
Duyên sầu tự cá trường
Bất tri  minh kinh lý
Hà  xứ đắc thu sương

                         Dịch nghĩa

                  <Bản dịch của NXB  Văn Hóa>

                     BÀI CA  THU  PHỐ

Tóc trắng ba nghìn trượng
Theo mối sầu dài lê thê
Chẳng hay trong gương sáng
Còn chỗ nào để lọt sương thu?

                      BÀI  CA   THU  PHỐ

Tóc trắng ba nghìn trượng
Mối sầu dài vương vương
Chẳng hay trong gương sáng
Có chỗ nào lọt sương?
                  
                          Trịnh Phúc Nguyên dịch thơ
:[/color][/size][/b]
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

DISCOURS POUR LES GRANDS JOURS D’UN JEUNE HOMME APPELÉ  
                                          PABLO   PICASSO
Pòeme d’Aragon paru dans les Lettres Francaises lors du 90e anniversaire
                                                                            de  Pablo  Picasso

Changer la peinture c’est changer l’homme
Plus jamais le même après que parurent
Aux parois des grottes les bisons noirs
Et l’homme aussi fut peint nu sur les urnes
Prêt à l’amour prêt au combat
Tant et si bien que Dieu prit du pouvoir de peindre
De temps en temps ici ou là panique.

Changer la peinture afin d’en faire
Une lecon d’apercevoir Une facon
D’accoupler autrement les apparences
Comment dire D’en faire
Le regard interdit que sur les choses porte
Lucifer Changer la peinture afin
D’installer un ciel d’ouvrir une porte dans l’enfer
De l’homme.

Changer la peinture afin comme
Personne ou peut-être Cimabuê Qui d’autre
Ucello Qui nommer encore au fin
Fond des siècles quelle
Aventure comparer à cette
Perpétuelle aventure
Arracher ainsi  la peinture à qui
S’empare d’elle pour
Une parade impure
Arracher aux bouffons leurs pinceaux d’or
Et donner vie éternelle à ce qui est
Périssable.Une pipe un journal n’importe
Peindre ainsi que le premier homme
La première pomme ô Cézanne
Le premier paquet de tabac

Il faut d’un rien pour faire un monde
Tout est modèle en ce qui passe
Un plat d’asperges Qui saura
Donc éterniser la saison des endives
On ne peint pas ce qu’on peint
Voir c’est penser peindre c’est dire
L’œil rêve ah de toutes parts m’assaillent
La métaphore du peintre et sa lumière
Innondant l’avenir Je me perds dans
Cette magie étrange d’à présent
Qui fait un jardin d’hypothèses.

Cela commence avec un jeune homme appelé
PABLO
Dont le front parait à l’aurore
De ce monde où j’ouvris les yeux
Avant la première automobile
On croyait encore changer
De siècle comme de chemise
Ô París qui se souvient aujourd’hui de la Grande Roue

À cause d’un jeune homme appelé  Picasso je me rappelle
Avoir un peu plus tard et j’étais un enfant
Ou presque où commence où finit l’enfance avoir
Vu tout différemment les tables les fauteuils
Clochant du pied hochant l’épaule
De lui j’appris
À les voir tels qu’ils sont à l’usage et non plus
Ce schéma de l’idée A retrouver sur eux
La caresse et le poids d’un corps ailleurs parti
Les bouteilles les verres tout cela
Si naturellement de travers tout cela
Malléable à merveille
Il m’apprit et le fit Picasso pour tant d’autres
À ressentir en chaque objet l’usage humain
À croire entendre une guitare à comment vibrent
Le gris le beige le blanc dans l’air autour
D’elle
Ce fut un temps couleur
Partout pour moi de tourterelle
Et pour son titre écrit dans le tableau parfois
Une chanson
Sortant Lazare du tombeau pour moi chantant
Une chanson sans doute alors banale et que
J’ignore
Un jeune homme appelé Picasso

Changer la peinture ah qu’il
La changera vers mil neuf cent
Combien dix onze et du coup
Changeant l’enfant que je fus
Qui devint ce qu’il devint
Après tant et tant d’années
Devant vous cet homme-ci.
C’est bien pourquoi toute ma vie il me fut presque
Impossible de parler de lui d’en écrire
Et voilà qu’aujourd’hui pareil à quelqu’un qui
Ne se reconnaît plus dans les miroirs
Je m’écoute parler parlant C’est moi roulant
Mes pauvres cailloux de mots dans ma bouche
Allez donc un peu mettre en paroles qu’ainsi
Que change l’homme
Et le dehors de tout dans le dedans  de l’oeil

Soudain vers le milieu de cette vie à nous
Il y eut je me trouble à le dire il y eut
Ce vers est le chas d’une aiguille où le fil tremble
À passer
Quelque chose de comparable à cette heure òu
Delacroix peignit les massacres de Chio
Imaginez le jour qu’on vit pour la première fois au monde
La toile dite Guernica
Dont jusqu’à cet instant frémit l’air des peintures
Alors alors
La lèvre hésite à nommer le vertige

Une fois de plus vers nous souffle vers nous le vent d’Espagne
Une fois de plus Velasquez accourt à l’appel de Manet
Une fois de plus Goya y Lucientes et sa lumière noire
Il n’y a pas de couleurs dans la nature disait-il
Une fois de plus le cante jondo nous arrive par-dessus les monts
Où le corps du chanteur du bas en haut se déchire

Un jeune homme éternellement appelé Picasso qui commenca d’être
Il y a déjà longtemps d’être lui-même avec le chant bleu de la misère et de l’amour
Le premier tableau j’y reviens de ce peintre qu’aient vu mes yeux
Quel âge
Avais-je  est un paysage de la Huerta de Valence et cela me prit
Longtemps longtemps d’aller comparer l’image à l’être
J’entends le miroir à l’objet
Il y fallut toute l’histoire et la République et la guerre
Ô soudain
Du camion frété reconnaître un beau soir
Cette clarté de fin d’été sur les routes
De morts parsemées
Amis ennemis qui sont- ils Mais n’allons
Pas si vite avec le cheval Temps
De qui la bouche écume

Et comment suivre au- delà de lui-même celui
Qui ne cessera jamais de désirer se perdre
Au point d’ouvrir avec les ombres dialogue
Tout ce peuple d’un cri pathétique surgi
Pour mieux nier la nuit tombante sur la toile
Ce catalogue de rivaux choisis cette partie
D’échecs ce défi qu’il leur jette ouvrant
La conversation qui semblait close avec
Cranach l’ancien Rembrandt van Rygn Le déjeuner
Sur l’herbe ou les Ménimes
Asseyez-vous Dames d’Alger
Bonjour monsieur Courbet bonjour David vous tous Bonjour
Entrez car c’est ici la saison des rencontres
O peintres des interrogations à quoi
Lui seul tient reponse
Par un perpetuel déni
De soi-même et pourtant
A rien d’autre qu’à lui personne comparable
A lui perpétuel autodafé de ce qu’il fut
Hier

Et vais-je vainement le suivre dans
Son vertige sa fuite et vainement
Tenter
Comme un fou de donner sens au feu par la flamme
A d’autres de de cerner qui s’en croient
Capables l’incendie
Pour ma part je n’ai témoignage à porter du brasier
Que ce fait que j’y brule entendez-vous
J’y brule

Et pourtant je ne puis me taire sans
Avoir crié d’abord de mon sang de mon ventre l’évidence
Arraché piétiné le rideau qu’on jette en manière
D’apothéose sur le grand
Scandale croyant l’éteindre à coups de louanges
Le domaine interdit
Dont nul ne parle et qui
N’aura place ni
Dans l’éloge ni dans la liturgie ou le discours
Ce qu’on ne chantera ni dans la gloire ni
Dans l’école et que je veux dire au plus court
Avant de le dire avant tout avant
Qu’on m’en ferme les dents sur la langue
Picasso je ne permets pas qu’on l’oublie
Est au de-là de toute chose
Une immense ile du Levant

Au grand jamais de la peinture il n’y eut
Proclamation plus haute et constante d’aimer
D’être l’homme et l’avouer d’évidence Montrer
L’homme
Plus haute voix à nommer de leur nom
D’impudence et le désir et le plaisir La danse
Arrachée à ses vêtements du seul bonheur de l’homme
Ouvertement à sa minute de clameur
Et rien ni l’âge n’a pu diminuer la force de ce cri
Majeur dans le soleil physique cette
Affirmation que rien ne pourra plus travestir
Acclimater soumettre aux lois des hypocrites
Justifier de précédents mettre à l’abri
Des palais de palabres Vous n’aurez
Cette fois du moins jamais assez de vignobles
De palmiers de voile au mètre d’icono
Clastes
A ce midi brulant de la neige semée
Pour rétablir l’ordre moral et toute l’eau
De la mer toute l’eau sans mesure de la mer
Ne suffira pas cette fois à maintenir la vérité dans son ile car
Je vous le dis à l’heure de sa gloire
Rien ne peut Picasso l’étouffer sous les fleurs
On entendra longtemps on entendra toujours
La haute voix de son silence et le grand vent qu’il faut régner
Dans les toits décoiffés du mensonge.

Ô peintre Ô père de plus tard ô dépasseur de toute limite
A toi salut Pablo par qui nous sommes
Les marches d’hier vers toujours

A toi Pablo que je nomme à jamais Jeune homme
                                               
                                           L. ARAGON
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 98 trang (973 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [21] [22] [23] [24] [25] [26] [27] ... ›Trang sau »Trang cuối