Sonnet 029 (When, in disgrace with Fortune and men’s eyes)

When, in disgrace with Fortune and men’s eyes,
I all alone beweep my outcast state,
And trouble deaf heaven with my bootless cries,
And look upon myself, and curse my fate,

Wishing me like to one more rich in hope,
Featured like him, like him with friends possest,
Desiring this man’s art and that man’s scope,
With what I most enjoy contented least;

Yet in these thoughts myself almost despising --
Haply I think on thee: and then my state,
Like to the Lark at break of day arising
From sullen earth, sings hymns at Heaven’s gate;

For thy sweet love rememb’red such wealth brings
That then I scorn to change my state with Kings.

 

Dịch nghĩa

Khi bị vận mệnh và cặp mắt của người đời ruồng bỏ.
Anh hoàn toàn cô độc buồn than cho số phận hẩm hiu
Trời xanh cũng đã cam chịu giả điếc giả ngơ trước lời kêu vô vọng của anh.
Anh nhìn lại cả chính mình và nguyền rủa số phận đời anh.

Anh cũng ước mơ như một kẻ nào muốn mình giàu có hơn trong hy vọng.
Được đề cao như hắn với nhiều bè bạn thân tín.
Khao khát nghệ thuật của người này cũng như năng lực trí tuệ của người kia.
Cùng những gì anh sẵn vui lòng đón nhận dẫu ít nhất.

Tuy nhiên những ý tưởng này đối với chính anh hầu như đều bị khinh miệt.
Khi ngẫu nhiên anh nghĩ về em và rồi là vị thế hiện trạng (thân phận) của anh.
Như chim sơn ca đang trỗi dậy trước buổi bình minh.
Từ vùng đất âm u hát ngợi ca nơi cửa thiên đường.

Với tình yêu dịu ngọt của em cho anh để nhớ cũng như sự giàu sang của nó mang lại.
Anh sẽ khinh bỉ từ chối nếu phải đem vị thế đời mình để đổi lấy vị thế của một ông vua.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (8 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Khi bất hạnh với số phận và trong mắt người đời
Chỉ một mình, tôi cất lời than vãn
Thượng đế lặng im chẳng nói một lời
Tôi nhìn lại mình, và rủa nguyền số phận

Ước được như ai có nhiều bè bạn
Như những người vẫn tràn trề hy vọng
Tài như gã này, may mắn như gã khác.
Không hài lòng với điều tôi vẫn hằng mong.

Trong những ý nghĩ, tôi khinh ghét chính mình
Nhưng nghĩ tới em, và nỗi u buồn
Như chim chiền chiện trong buổi bình minh
Bay khỏi mặt đất, hát trước Thiên đường.

Nghĩ tới tình em, tôi là người sung sướng
Cần gì đổi số phận với các đế vương

43.75
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Thi Vũ

Buồn cho số phận cơ hàn
Chiếc thân tủi nhục hai hàng lệ rơi
Trời cao nào thấu mấy lời
Than thân oán phận rủa đời bạc đen

Âm thầm ao ước đòi phen
Như ai phơi phới bạn quen vui vầy
Tài cao trí huệ đủ đầy
Ôi niềm vui thú bấy nay đâu rồi

Ghê thay ta đó rũ rời
Chạnh lòng chợt nghĩ đến ai phút này
Sớm mai từ chốn đất lầy
Sơn ca tung cánh thiên đài hát vang

Tình mang giàu có vô vàn
Cớ gì đem đổi ngôi hoàng đế vương

34.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Nam Phong

Ra khỏi lợi danh trên đống của cải này
bằng đôi mắt đàn ông niềm tủi nhục khiến lòng ta than khóc
Thượng đế của ta ơi người như điếc đặc
chẳng thèm nghe và ta khóc với ta thôi

Với mong muốn tràn trề thêm hy vọng sống
Được như mong bao bọc bởi bạn bè
Có kỹ năng kẻ này và tự do khát vọng của người kia
là tất cả những gì tôi yêu thích nhất

Nhưng không thể chỉ thêm niềm ô nhục
thèm kỹ năng người thêm sầu khổ vây quanh
Như chim sơn ca không thể hót đêm sâu
chờ ánh sáng ca vang lời kinh thánh

Ôi tình yêu và những người tôi yêu nhất
dẫu ngôi vàng nói thật chẳng thèm đâu

lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Nam Phong

Trên đống của cải này bằng đôi mắt đàn ông
Nỗi ô nhục cho ta niềm cay đắng
Đời nghoảnh mặt chỉ mình ta sốc nặng
Thượng đế điếc rồi im lặng chẳng thèm nghe

Muốn sang giàu niềm tin và hy vọng
muốn xinh tươi và sống giữa bạn bè
muốn tài năng như những kẻ nọ kia
thành chán nản những gì ta đã thích

Ôi tiếng khóc của tôi đầy thất vọng
Rất bổng nhiên nhớ hình bóng một người
Như chim sơn ca từ đất tối dẫn đường tôi
Cửa thiên đường ca vang lời kinh thánh

Tình yêu đẹp ngọt ngào tăng vị sống
dẫu ngôi vàng muốn đổi cũng là không

lnp
13.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương

Khi vận mệnh và mắt người ruồng bỏ
Anh cô đơn buồn sống kiếp hẩm hiu
Trời giả ngơ giả điếc, mặc lời kêu
Anh tự xét và rủa nguyền số phận

Anh cũng muốn giàu hơn nguồn hy vọng
Được đề cao, nhiều bạn tốt như ai
Khát trí năng, khát nghệ thuật danh tài
Mong đón nhận những thứ mình thua thiệt

Nhưng ý đó bị chính anh khinh miệt
Khi anh nghĩ về em qua số phận của mình
Như sơn ca trỗi dậy buổi bình minh
Hót dâng tặng cửa thiên đường rạng rỡ

Với vị ngọt tình em là của kho để nhớ
Dẫu đem đổi đời vua anh cũng bỏ xem khinh.

24.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoài Châu

Khi vận mệnh và mắt đời coi rẻ
Tôi âm thầm số phận hẩm hiu sao
Lời thở than chẳng động tới trời cao
Tôi lặng lẽ tự nguyền tôi phận mỏng

Tôi cũng muốn lòng tràn đầy hi vọng
Sống vui tươi cùng bạn quý như ai
Và cơ may, nghệ thuật với danh tài
Dìu tôi mãi đắm mình trong hạnh phúc

Nhưng năm tháng, tôi, tâm tư bừng thức
Nhớ thương em mãnh lực của em: tình
Như sơn ca tôi hát buổi bình minh
Từ đất lạnh của thiên đường đã mở

Đời tôi đó, đổi đời vua rạng rỡ
Cũng vì em tôi đã quyết là không


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nhất Minh

Khi vận may và người đời ghét bỏ,
Anh cô đơn than thở phận hẩm hiu,
Còn trời xanh nặng tai, không nghe thấu
Anh rủa nguyền đời lận đận, liêu xiêu.

Anh mong mình được giàu thêm hy vọng,
Được hơn đời như ông nọ, bà kia,
Giỏi nghệ thuật, lại đầy thông tuệ,
Anh hài lòng, nếu được vậy, hả hê.

Lòng nghĩ vậy, suýt khinh mình mấy nỗi
Khi chợt nghĩ về em, và nghĩ đến anh,
Như chim sơn ca lúc bình minh thức dậy,
Trước cửa Thiên đường hót thánh nhạc tôn vinh.

Nhờ tình yêu ngọt ngào của em anh giàu có long lanh.
Anh khinh rẻ đổi ngai vàng vua chúa.

14.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trần Duy

Khi dòng đời và thế gian ruồng rẫy,
Anh lẻ loi mặc vận mệnh khóc than,
Trời xanh ngễnh ngàng trước lời buồn bất tận,
Và anh tự xét rồi nguyền bản thân.

Anh ước được như bao người trong hy vọng
Vang danh như hắn, được bằng hữu kính trọng
Nghệ thuật và thông thái người này kia đều chung lòng.
Chỉ thế anh đón nhận chẳng hoài mong

Nhưng thế gian khinh miệt anh cùng lí tưởng,
Tình cờ anh nghĩ về em rồi đối diện sự thật chán chường,
Như sơn ca trỗi dậy đầu ngày và bay lượn,
Từ chốn u ám cất tiếng vang tận thiên đường.

Ghi tâm cốt tuỷ vì tình yêu như kho báu em mang lại
Nếu anh đổi tất cả để lấy ngai vua sẽ thật mỉa mai.

34.67
Chia sẻ trên FacebookTrả lời