Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vi Thuỳ Linh » Đồng tử (Prunelle, 2005)
Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 20/07/2009 01:57
Bóng tối ập đến, sớm hơn mùa ái ân, vì tháng 10 bồn chồn không kịp giấu đi nước mắt
Em lại hoang lại mang mầm thai chờ đợi
Như sự sống của em cần được nối vào Anh
Thấm sâu cực khổ cách xa
Hoảng hốt lên đèn không thấy mặt
Thành phố lên đèn không thấy mặt
Đến khi nào hết đêm ngày Anh vắng?
Mặt đất hoàn hồn sống - chết
Chúng ta đánh mất triệu năm trong nửa thế kỷ lệch trục phút sơ sinh
Chúng ta vượt 25 bậc thang đời, tìm nhau bằng khao khát đinh ninh
Và Anh đến, người đàn ông duy nhất yêu em như hằng muốn
Bởi vì Anh, em được trở thành em
Cuộc tồn sinh đi qua những bí mật thân thể đàn ông, những ẩn giấu thân thể đàn bà
Từng viên gạch lát từng thân cây già theo từng con đường yếu ớt cô đơn cả khi kẹt xe - người
Mặt hồ mặt trời mặt người mỗi ngày một khác
Mọi sự vật đều chồng hình người cũ
Những gương mặt nhoà tên nhoà nét -
Nằm trong dung nhan đương đại của chúng ta;
Những dáng vóc, linh hồn người đã chết -
Cư ngụ trong hình hài tâm thức chúng ta
Loài người đang lả đi vì những chuỗi thở dài và giấc ngủ chớp nhoáng
Em
rơi xuống
theo từng tiếng nấc bơ vơ
Khi chiếc ô tô vàng chở Anh đi
Phương Anh sống thừa nắng thiếu em
Chiếc ô tô vàng mang Anh đi
Em ở lại mùa vàng mê man gió
Ác mộng chầu chực cùng đám người - dã thú
Anh hãy phanh bão tố sầm sập tới nơi em!
Em tìm Anh biết bao năm - người du mục tự trấn giữ đức hạnh
Đã nhầm lẫn đã tội lỗi đã thất vọng muộn phiền nhiều mùa
Chúng ta tự hỏi được cơ thể, khi thấy nhau trong đêm lạnh
Mật mã 4041980 cho giấc mơ linh nghiệm
Em muốn Anh nhập em vào định mệnh
6 tỷ người trong nhịp dồn dập
Khi Anh hoà em vào máu
Anh hoà em vào máu
Em đã đu mình lên tên Anh, như đu cả số phận lên thập giá vĩnh viễn
Nước mắt mọc trắng thành pha lê san hô, em trang hoàng thế giới
Những bức ảnh không kích thước, Anh căng thành 4 phương trời vô tận
Anh hạ trời xuống Anh nâng đất lên
Anh bùng vỡ thanh xuân cuồng điên
Trên lưng Anh, bơi mải miết ngón ngón em dài trắng
Môi em trườn đêm căng
Duỗi chân dài, em nối những ranh giới, những núi đồi, sông biển, nhịp nhịp qua cầu đùi muốt
Vào lúc Anh lên em lên Anh
Thụ tạo giấc mơ ấp ủ
Em đạt khát khao làm Mẹ
Những người chưa gặp những người chưa đến
Những hoang tàn chưa quên lên men
Không thể làm em lơi con đường duy nhất
Đường đi cùng Anh và ở lại cùng Anh sau khi chết
Đường yêu, tình phu-thê không biết suy tàn
Đường xiêu liêu hồ say liên miên
Chỉ với Anh, em được ngủ yên trong kinh thành phì nhiêu cỏ
Chỉ với Anh, em chờ đón ngày sinh con trai Đồng Tử
Chúng ta được oà vỡ những bọng nước mắt khổ đau hơn ngàn năm tích tụ
Anh tạo ra khái niệm về sự vĩnh cửu!
Những muộn phiền tụ về náo nhiệt
Nhưng chúng, với bóng tối và cái chết không thể trùm lên em
Vì em biết mãnh liệt neo vào Anh yêu thương chan chứa
Vì Anh bao bọc em bằng hơi ấm thuỷ chung bằng ánh sáng
Tình yêu Anh khởi động lại thế giới!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Tiếng Pháp
Gửi bởi Vanachi ngày 07/06/2020 09:24
Le code secret de la lumière
Comme le mois d’Octobre, nerveux, n’arrive pas à cacher ses larmes, les ténèbres s’approchent, un peu plus tôt que la saison d’amour
Je recommence mon état sauvage et à porter en moi l’embryon pour t’attendre
Car ma vie doit être reliée à Toi
Accablée par la douleur d’être isolée
La ville allume la lumière sans visage
Effarée, elle allume la lumière sans visage
Jusqu’à quand finira-t-il le jour de ton absence ?
Revenue à elle, la terre continue son cycle de vie et de mort
Nous avons perdu des millénaires à cause de l’arrivée inconvéniente de notre naissance
Nous avons passé les 27 escaliers de l’échelle de la vie, nous nous sommes trouvés sans jamais perdre confiance
Et Toi, le seul homme dont j’aime la manière d’aimer
Grâce à Toi, je deviens ce que je suis
L’existence traverse les secrets du corps masculin, les mystères du corps féminin
Chaque pavé, chaque tronc le long des rues affables, solitaire même en temps d’embouteillages
Sont différents chaque jour la face des lacs, le soleil et les visages
Palimpsestes des visages humains
Visages flous, noms aussi flous
Qui forment notre visage aujourd’hui
L’ombre des morts
Continue à vivre à travers nos corps
L’homme est las des soupirs et des brefs moments de somnolence
Je tombe
le long des
hoquets sans lieu
Ta direction, pleine de soleil mais loin de moi
La voiture jaune t’emmène
Reste moi seule, la saison jaune et le vent
Les cauchemars, complices des hommes-monstres, me guettent
Je t’en prie, stoppe la tempête
Je T’ai cherché pendant des années – Toi, le berger protecteur de la vertu
Qui a commis des erreurs, des crimes, désespéré pendant de longues saisons
Le code 4041980, pour le rêve providentiel
Je veux que tu m’assimiles à ton destin
Je sens la palpitation des six milliards d’hommes
Quand Tu entres en moi
Tu m’incorpores dans ton sang
Ton nom, je m’y pends comme mon sort pendu sur la croix éternelle
Avec mes larmes blanchies cristallisées, j’embellis le monde
Les photos sans dimension, tendues par Toi, deviennent quatre directions infinies
Tu abaisses le ciel Tu soulèves la terre
Ta fervente jeunesse explose
Sur Ton dos, nagent mes beaux orteils
Mes lèvres traversent la nuit tendre en rampant
Mes jambes allongées, travées du pont, je relie frontières, montagnes, vagues de la mer
Lorsque Tu es sur moi
Pour concevoir le rêve
Mon rêve d’être Mère se réalise
Ceux que je n’ai pas encore vus, ceux qui ne viennent pas encore
Même les vestiges fermentés
Incapables de me détourner de mon unique chemin
Qui T’accompagne et qui reste avec Toi après la mort
Le chemin d’amour, l’amour conjugal qui ne tarit pas
Le chemin oscillant dans une ivresse perpétuelle
Avec Toi seul, je peux dormir en sérénité, protégée par des murs couverts d’herbes
Avec Toi seul, j’attends la naissance de notre enfant, Prunelle
Ensemble, nous perỗons la poche pour que les larmes de notre Pays accumulées pendant deux mille ans tombent
C’est Toi qui a créé l’éternité !
Les mélancolies de toute sorte vont et viennent sans cesse
Elles, pourtant, même si appuyées par l’ombre et la mort, ne peuvent pas me saisir
Car je sais comment m’ancrer dans Ton amour
Car Tu m’enveloppes dans la tiédeur de ta lumière
Ton amour donne au monde une nouvelle chiquenaude !