Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vi Thuỳ Linh » Đồng tử (Prunelle, 2005)
Đăng bởi PhuTho vào 20/03/2007 09:39
Thềm mưa thềm mưa
Phấn hoa bay trên làn da cẩm thạch
Trời trong vắt như bình vang trắng
Cơn gió đực
Làm tình một mình trên mái
Anh tô son môi em chín chín lần trong buổi tối bằng môi anh
Điệu Samba thôi miên mùa thu
Rượu Bohême đổ không biết cạn
Tha bổng mọi ưu phiền ma mị
Anh - Matador chính hiệu
Lao vào đấu trường nguy hiểm
Tấm vải đỏ thành cờ thắng trận
Sính lễ trải xuống em nằm
Lưng anh lưng em lưng sóng
Vòm vòm hoa anh đào lấp lánh
Hạnh phúc không khó bắt như bầy sóc ăn hạt dẻ ngoài kia
Căn phòng thành đại dương
Em đi không ướt gót
Chiếc gối lưu dư chấn
Búp búp chồi lồng ngón
Thời gian thành rừng rêu
Anh cùng em làm bản đồ tình yêu
Chân mây thẳm thẳm
Xoải cánh mùi thịt da lồng lộng
Em luôn muốn hôn anh cẩn thận
Xiêm y vũ hội là làn da xuân
Dâng thuỷ triều sắc đẹp
Tiếng trầm trồ hoà nhạc
Mọi khách mời cùng nhảy Pasodobe khởi đầu
Suốt đêm suốt đêm
Những khát khao được giải phóng
Lời hẹn ước tiên báo tương lai
Ngày mai ngày mai nữa
Bản đồ vẽ thêm vùng cho đủ hết những người phụ nữ chưa được nâng niu
Tâm thất đang rung lời tiên đoán
Tâm nguyện chính đáng là nguyên cớ hành trình không nhút nhát
Hãy vĩnh biệt cuộc sống tĩnh mịch đơn điệu
Chịu đựng nô lệ giới tính bằng bị động
Hãy yêu nhau, đừng chần chừ nữa!
Đừng giam đời trong hèn yếu, sợ đàm tiếu điều tiếng lên án từ những kẻ vô hồn bạc nhược
Nào cùng đi
Chẳng thêm một giây chần chừ
Em dài quên cân đối
Ngày mới ly thân bóng tối
Đám bỉ ổi ăn năn trong hiu quạnh
Quỷ sứ chen nhau chạy về nghĩa địa
Kiêu hãnh dưới mặt trời
Sắc đẹp - hiểm hoạ được tồn vinh
Chân bước trên lối sỏi tím, sỏi bay theo tóc
Bề mặt bản đồ - lớp da phòng vệ nỗi đau bảo hộ chấn thương
Những người điếc nghe nhạc mải mê
Những người mù say sưa chụp ảnh
Những người câm reo cười nhún nhảy
Những người liệt chạy tung tăng hoan hỉ
Cùng cởi bỏ đời mình bằng tâm trạng đang yêu
Chiều ngọc lam
Xem trẻ con chơi
Anh lại tô mọng môi em bằng môi anh, lần thứ chín trăm chín chín
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Tiếng Pháp
Gửi bởi hảo liễu ngày 25/03/2015 08:39
La carte de tendre
Terrasse trempée de pluie
Du pollen volète sur la peau marmoréenne
Le ciel est limpide comme du vin blanc
Ce vent mâle qui fait l’amour en solo sur le toit
Tu mets du rouge à mes lèvres pour la quatre-vingt-dix-neuvième fois avec tes propres lèvres
Le rythme de samba hypnotise l’automne
Le vin de Bohême versé sans fin
Nous libère de toute affliction diabolique
Toi – matador authentique –
Tu te lances dans le combat périlleux
Le chiffon rouge devient drapeau de victoire
Cadeau de fiancailles qui me sert de couche
Ton dos mon dos le dos des vagues
Chatoient des couronnes de fleurs de cerise
Le bonheur n’est pas aussi difficile à attraper que ces écureuils qui grignotent les marrons là dehors
La chambre devient océan
Je me déplace sans me mouiller les talons
Nos oreillers préservent les répliques de séismes
Bourgeons bourgeons bourgeonnant
Le temps se fait forêt de mousse
Toi et moi on dresse ensemble la Carte de Tendre
Horizons lointains
Senteur capiteuse de la chair
Je veux toujours te baiser très sérieusement
Avec tous atours ma peau printanière
Marées montantes de beauté
Concert de murmures d’admiration
Et les invités de commencr la danse par un paso doble
À longueur de nuit
Les aspirations libérées
Les promesses de l’avenir
Demain encore demain
La Carte s’étend jusqu’à inclure toutes les femmes qui n’ont jamais été choyées
Et dont le coeur est vibrant d’oracles
Leur voeu cordial consiste en un voyage intrépide
Dites donc adieu à cette vie calme et monotone
D’esclaves résignés des préjugés sexuels
Aimez presto, trêve de tergiversations
Ne trichez plus dans la lâcheté, dans la peur des diffamations proférées par des chiffes molles sans âme
L’opinion publique, c’est du bobard superflu
Allons
N’atermoyez plus une seconde
Toi si longue, ignorant toute proportion
Le jour nouveau se sépare des ténèbres
La foule des ignobles se repentent dans la solitude
Des suppôts de Satan accourent en se bousculant aux cimetières
Fièrement étalée au soleil
La beauté – péril glorifié
Nos pieds foulent le gravier pourpre, les cailloux volent à la suite des cheveux
La Carte – couche protectrice contre souffrances et blessures
Et les sourds savourent la musique avec délices
Les aveugles se passionnent à prendre des photos
Les muets rigolent en dansant
Les paralytiques gambadent gaîment
Tous émancipent leur vie dans un état d’esprit d’amoureux
Soir d’émeraude
Regardant les enfants s’amuser
Derechef tu mets du rouge à mes lèvres avec tes propres lèvres pour la neuf-cent-quatre-vingt-dix-neuvième fois