Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Trần Danh Án
Đăng bởi Vanachi vào 16/06/2007 17:17, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 03/05/2024 22:14
別時天語記丁寧,
社稷存亡係此行。
花草對人如訴怨,
江山似客不知名。
三千怔路煙嵐老,
一片孤忠日月明。
跋涉勤勞臣子職,
國家恩重故身輕。
Biệt thời thiên ngữ ký đinh ninh,
Xã tắc tồn vong hệ thử hành.
Hoa thảo đối nhân như tố oán,
Giang sơn tự khách bất tri danh.
Tam thiên chinh lộ yên lam lão,
Nhất phiến cô trung nhật nguyệt minh.
Bạt thiệp cần lao thần tử chức,
Quốc gia ân trọng cố thân khinh.
Nhớ lời vua dặn ân cần trong buổi ra đi
Xã tắc còn hay mất quan hệ ở chuyến đi này
Khi đi đường, hoa cỏ đối với ta như muốn nói lên nỗi oán hận
Núi sông tựa như khách không biết tên là gì
Ba ngàn dặm đường đằng đẵng, khí lam chướng nặng nề
Một tấm lòng trung cô đơn như nhật nguyệt sáng tỏ
Trèo non lội suối khó nhọc là bổn phận tôi con
Vì ơn nước nặng cho nên thân mình phải nhẹ
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 16/06/2007 17:17
Lời vua lúc biệt vẳng đâu đây,
Xã tắc tồn vong ở chuyến này.
Hoa cỏ thấy người sa giọt lệ,
Non sông tựa khách biết tên ai?
Ba ngàn đường núi sương mây lấp,
Một tấm lòng trung nhật nguyệt soi.
Thần tử sá chi điều vất vả,
Nhẹ coi thân thế, nghĩ ơn đầy...
Gửi bởi hongha83 ngày 29/04/2014 10:37
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 29/04/2014 10:55
Lúc biệt, lời vua để dạ đây,
Nước non còn mất, chuyến đi này!
Nỗi buồn hoa cỏ, ai không cảm?
Tên gọi sông ngòi, khách chẳng hay!
Nghìn dặm mù mây, đường đất lạ,
Hai vầng nhật nguyệt, tấm lòng ngay.
Cần lao, bạt thiệp, phần tôi gánh,
Thân nhẹ, vì ơn nước nặng dày!!
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 05/12/2018 15:56
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 13/10/2019 20:19
Nhớ lời vua dặn buổi đi đây,
Xã tắc mất cón ở chuyến này,
Hoa cỏ bên đường như oán hận,
Núi sông tựa khách biết tên ai?
Ba ngàn dặm núi sương lam chướng,
Một tấm lòng trung nhật nguyệt bày.
Lội suối trèo non thần tử gánh,
Vì ơn nước nặng nhẹ thân đây.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 19/01/2021 19:21
Lời vua lúc biệt khắc sâu lòng
Đất nước đang trong cảnh mất còn
Tên gọi núi sông nào biết nữa
Nỗi buồn hoa cỏ dễ đâu quên
Khói mây ngàn dặm đường gian khó
Nhật nguyệt đôi vầng dạ sắc son
Ân trọng quốc gia thân sá kể
Nhọc nhằn gánh vát phận tôi con