Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Thiện Chánh
客路風塵近白頭,
悲愁難上仲宣樓。
雲黏晚樹千山重,
雨洗寒沙半水浮。
關塞正愁聞落笛,
乾坤獨立望歸舟。
十年故國梅花寺,
夢裏糢糊覓舊遊。
Khách lộ phong trần cận bạch đầu,
Bi sầu nan thướng Trọng Tuyên lâu.
Vân niêm vãn thụ thiên sơn trọng,
Vũ tẩy hàn sa bán thuỷ phù.
Quan tái chính sầu văn lạc địch,
Càn khôn độc lập vọng quy chu.
Thập niên cố quốc Mai hoa tự,
Mộng lý mô hồ mịch cựu du.
Trải gió bụi ở đất khách, đã gần bạc đầu
Buồn thương khó nỗi lên lầu Trọng Tuyên
Mây giăng, cây chiều dày trên ngàn núi
Mưa rửa, cát lạnh lửng lơ trên dòng nước
Đang lúc sầu nơi quan ải, nghe tiếng sáo rụng
Một mình giữa đất trời, ngóng bóng thuyền về
Mười năm nhớ nhung chùa hoa mai nơi quê cũ
Trong giấc một mịt mờ tìm kiếm những bạn chơi xưa
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Đồng ngày 12/06/2008 08:44
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 28/12/2019 20:29
Đất khách phong trần tóc nhuốm sương
Tỏ lòng, khôn mượn điệu từ chương
Mây giăng bóng núi, cây ngàn lớp
Mưa lạnh triền sông, cát mấy phương
Quan ải sầu lên theo sáo trỗi
Đất trời mắt mỏi ngóng buồm giương
Mười năm thương nhớ chùa Mai trước
Bạn cũ trong mơ hiện chập chờn