Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Thái Thuận » Lữ Đường di cảo thi tập
九秋風露正淒淒,
如此誰悲作衣啼。
唧唧已應鳴月砌,
喓喓還自繞霜閨。
愁來旅舍成孤起,
老去宮粧怨獨棲。
多感更堪歐氏子,
吟窗坐到玉澠低。
Cửu thu phong lộ chánh thê thê,
Như thử thuỳ bi tác ý đề.
Tức tức dĩ ưng minh nguyệt xế,
Yêu yêu hoàn tự nhiễu sương khuê.
Sầu lai lữ xá thành cô khởi,
Lão khứ cung trang oán độc thê.
Đa cảm cánh kham Âu Thị Tử,
Ngâm song toạ đáo Ngọc Thằng đê.
Mùa thu tháng chín chính là lúc gió sương lạnh lùng,
Nỗi buồn của ai mà dụng ý soạn thành khúc ngâm như thế?
Tiếng rỉ rả đã nghe gọi nơi thềm trăng, rồi
Giọng nỉ non lại trở đoanh (?) chốn phòng sương nữa.
Sầu đến, thân quán khách trở dậy một mình,
Già sang, gái trong cung oán cảnh đơn chiếc.
Lòng đa cảm lại thêm thương ông Âu Vĩnh Thúc,
Nên sao Ngọc Thằng đã xuống thấp mà còn ngồi nơi song ngâm.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Thu dồn móc vọng thê lương,
Nỗi ấy vì ai rắc đoạn trường?
Rỉ rả thềm không chênh gác nguyệt,
Nỉ non canh cánh lạnh phòng sương.
Đầy gương tuyết nhuộm hờn cung nữ,
Nửa gối sầu đoanh (?) mộng cố hương.
Đối bóng thêm thương tình Vĩnh Thúc,
Ngọc Thằng đã xế triện (?) còn vương.
Gửi bởi bruce lee ngày 29/10/2010 18:09
Trời thu sương gió lạ lùng ghê
Cất giọng thương ai luống não nề
Thềm nguyệt nghẹn ngào rên rỉ rỉ
Buồng sương hiu hắt dắng ti ti
Sầu tuôn quán khách ngồi trơ trọi
Già sọm thâm cung nghĩ tái tê
Đa cảm Âu Dương man mác nhỉ
Ngồi dai, “Dây Ngọc” ghé song the
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hảo liễu ngày 25/10/2015 01:18
Gió móc cuối thu vầy ướt lạnh,
Như đem ai xót phụ câu hờn.
Trăng thềm thút thít vừa theo vẳng,
Sương vách ỉ ôi đã tới vờn.
Sầu lại quán đàng nên giấc dở,
Già qua vóc nhiễu oán thân đơn.
Cảm thương thêm nỗi nhà Âu Thị,
Dựa bóng Ngọc Thằng đến sáng hôm.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 06/09/2017 16:00
Gió sương tháng chín lạnh lùng
Nỗi buồn ai đã soạn thành khúc ngâm
Tiếng trùng rỉ rả thềm trăng
Nỉ non vọng đến khuê phòng buồn thay
Một mình quán trọ sầu lay
Cung sâu thương kẻ tóc đầy sợi tơ
Song ngâm dòm thấp sao khuya
Tiếng Thu Thanh phú vẳng nghe mơ màng