Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Ngà » Đi dọc thời mình (1986) » Chương II - Đối mặt
Đăng bởi hongha83 vào 19/05/2019 15:17
Chiến tranh
Tiếng khô khốc như có ai ném hòn sỏi lăn trên mặt đá
Trái tim đập những hồi chuông gióng giả
Tiếng bom nhàu cánh chim
Mùa thu năm ấy không bình yên
Câu tình ca điệp sang nhịp hành khúc
Hành lang dài gót vắng bâng khuâng
Nét hoa văn giấy bồi ô kính vỡ
Mắt vấp hoài mắt ai vô cớ
Phút lén nhìn em bím tóc hội trường
Đời sinh viên áo bông tím thùng thình
Tim đập gấp tiếng cười nào thóc mách
Trí tưởng miệt mài quăn từng trang sách
Đèn phòng không phấp phỏng trang thư
Dòng chữ lặng thầm giá nơi xa em biết được
Cơ chừng em sẽ xúc động không ngờ
Như đinh ninh hò hẹn tự bao giờ
Phút thử thách gọi tôi về đất cảng
Thành phố chuyển rung lửng lơ pháo sáng
Tôi lại về tôi cũ Hải Phòng ơi!
Có phải góc sân này thuở bé ta chơi
Con đường nhỏ rợp tán bàng yên tĩnh
Có phải phố hè bịn rịn
Ngóng cơn mưa nước té những lưng trần
Đâu gốc cây sương ướt tóc mềm
Cửa mở khép hắt ánh đèn nhạt tối
Khói bay đặc cuộn tròn muôn dấu hỏi
Quả bom rơi như ném dọc đời mình
Khui ruột đất lên để thành hố thành hầm
Đất nuôi ta lại trở về với đất
Nơi nương náu chở che, giản đơn, chân thật
Hầm hào chạy dọc ghế đá công viên
Hàm hào chui vào góc nhà góc phố
Hầm hào men theo lớp học sân trường
Dù là hầm kèo chữ A hay hầm cống xi măng hình trụ
Miệng giếng lấp cạn đi, bể nước hẹp thêm vào
Cầu thang xoáy như khoan vào bóng tối
Cánh dơi bay bay thả động quả trong vườn
Những năm thời chiến
Thân thương từ nếp xóm giềng
Những tâm tư bỏ ngỏ
Sao nhớ quá tiếng then xô cánh cửa
Tiếng thùng va buổi sớm nước dăng hàng
Phiến đá sứt lối mòn kề trước ngõ
Lớp vỏ rêu sâu đục hốc phượng già
Thằng cháu nhỏ cây nấm tròn lũn cũn
Nhện vắng người thả lưới chốn thường qua
Biết giờ này mẹ thức dậy hay chưa
Sân rêu ướt có chênh chao bước mẹ
Nhà có dột thấm ướt bàn ướt ghế
Nơi cha ngồi đọc sách có sao không
Nắng thì nhiều mà biếng ngại phơi hong
Màu áo thẫm lừa kẻ thù nghiêng ngó
Đèn bớt sáng để dồn vào sức lửa
Phong thư nhoè thắc thỏm miệt đường xa
Ba trăm năm mươi cây số đạp bộ
Về phép thăm nhà
Nói lại điều này em có thể mơ hồ
Em có thể chưa tin. Vẫn cần lời để nói
Mỗi lượt đi không lặp lại hai lần
Anh đã qua bao đò phà, bao con đường phải vượt
Mỗi con đường mang tên quê xa
Chiếc cầu bắc tạm cách thưa gióng sắt
Vác xe lên mà đi, không được chóng mặt
Anh đếm bước thứ một trăm, bước thứ một nghìn
Bờ còn xa không thể chùn quay lại
Không thể dừng nghỉ, không dễ nhìn ngang
Nước thì chảy, sóng xiết vào thép lạnh
Phải cướp thời gian, coi chừng phía bầu trời
Nói điều này em có hình dung được
Nhiều nhặn chi, chừng ấy mà thôi
Mười sáu tháng Tư
Nếu cần nhớ một ngày trong suốt cuộc đời
Xin hãy nhớ về ngày hôm ấy
Có ngủ đâu, chẳng thể bào là thức dậy
Đêm vỡ ra trong tiếng dội bom thù
Bom rải ở An Dương
Bom trút xuống Xi Măng, Hạ Lý
Bom dội vào nhà máy, bệnh viện
Bom nhằm vùng trường học, dân cư
Pháo đài bay B-52 như con bài cuối cùng chiến lược
Kẻ địch bị căng ra trong trận đánh hiệp đồng
Canh bạc khát dốc cạn cùng vốn liếng
Vừa tàn bạo, vừa nguy hiểm
Vừa thảm bại, vừa nhuốc nhơ
Đi ngược theo ngoại ô
Người rời xa thành phố
Người gánh gồng, người đẩy xe thồ
Xe cải tiến, xe xích lô len lỏi
Có người đánh rơi gói đồ không kịp nhặt
Có người đứt quãng chẳng gọi với theo nhau
Xe cứu thương rú rít
Máy bay như gió xé trên đầu
Dãy nhà đổ, vòm trời ngơ ngác
Khói lững lờ chưa biết bay đâu
Mùi bom chết xộc vào khét đắng
Phố nhà quen, sao xa lạ nơi nào
Nước mắt ứa ra, nước mắt lại lặn vào
Căm giận tột cùng, chẳng còn chi để khóc
Mắt đo vào không gian
Bằng cảm quan, bằng trí nhớ hàng ngày
Nơi này hôm qua còn là trường học
Nhận ra tấm bảng đen vỡ nát
Những con chữ chẳng nguyên lành
Vết xước bom như cắn vào da thịt
Nhớ bầy trẻ nôn nao
Chiến trường vào sâu
Lớp học vùng quê sơ tán
Rơm rạ ủ ta mùa màng no ấm
Lại kết nùn rơm nón lá đội đầu
Tiếng đất lở cắt ngang bài giảng
Cáo bình Ngô một thời sang sảng
Lại nguyên lành tươi mới buổi mai sau
Thêm rất nhiều bè bạn
Em gái nhà bên cứ xoã tóc gội đầu
Nắng hanh hao cho má em đỏ lựng
Rặng cúc tần không phải là cao
Nhưng anh chẳng thể vượt qua hàng giậu
Dẫu đơn phương vẫn nhắc nhở một người
Em thơm thoảng một màu hoa dại
Nhãn thì ngọt mà miệng ăn nuốt đắng
Sông lở bờ nao đem đắp đổi bờ này
Rặng cúc tần đón đưa ngăn lối
Hoa xoan nở tím, hoa xoan lại rụng đầy