23.00
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
4 bài trả lời: 4 bản dịch
4 người thích

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 04/08/2007 16:40, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 22/02/2017 21:30

Poema 20

Puedo escribir los versos más tristes esta noche.

Escribir, por ejemplo: "La noche esta estrellada,
y tiritan, azules, los astros, a lo lejos".

El viento de la noche gira en el cielo y canta.

Puedo escribir los versos más tristes esta noche.
Yo la quise, y a veces ella también me quiso.

En las noches como ésta la tuve entre mis brazos.
La besé tantas veces bajo el cielo infinito.

Ella me quiso, a veces yo también la quería.
Cómo no haber amado sus grandes ojos fijos.

Puedo escribir los versos más tristes esta noche.
Pensar que no la tengo. Sentir que la he perdido.

Oír la noche inmensa, más inmensa sin ella.
Y el verso cae al alma como al pasto el rocío.

Qué importa que mi amor no pudiera guardarla.
La noche está estrellada y ella no está conmigo.

Eso es todo. A lo lejos alguien canta. A lo lejos.
Mi alma no se contenta con haberla perdido.

Como para acercarla mi mirada la busca.
Mi corazón la busca, y ella no está conmigo.

La misma noche que hace blanquear los mismos árboles.
Nosotros, los de entonces, ya no somos los mismos.

Ya no la quiero, es cierto, pero cuánto la quise.
Mi voz buscaba el viento para tocar su oído.

De otro. Será de otro. Como antes de mis besos.
Su voz, su cuerpo claro. Sus ojos infinitos.

Ya no la quiero, es cierto, pero tal vez la quiero.
Es tan corto el amor, y es tan largo el olvido.

Porque en noches como esta la tuve entre mis brazos,
mi alma no se contenta con haberla perdido.

Aunque éste sea el último dolor que ella me causa,
y éstos sean los últimos versos que yo le escribo.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất đêm nay.

Chẳng hạn như viết: "Đêm đầy sao,
và run run, xanh biếc, các tinh tú ở nơi xa."

Gió khuya bay lượn trên trời và ca hát.

Tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất đêm nay.
Tôi đã yêu nàng, và đôi khi nàng cũng yêu đã yêu tôi.

Những đêm như đêm nay, tôi đã ôm nàng vào lòng mình.
Tôi đã hôn nàng biết bao lần dưới bầu trời, bầu trời mênh mông.

Nàng đã yêu tôi, đôi khi tôi cũng đã yêu nàng.
Làm sao không yêu được đôi mắt to không chớp của nàng.

Tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất đêm nay.
Nghĩ mình chẳng có nàng. Tiếc mình đã mất nàng.

Lặng nghe đêm bao la, và bao la hơn nữa vì vắng bóng nàng.
Và câu thơ rơi vào hồn mình như sương mai trên cỏ.

Có hề gì nếu tình yêu tôi không lưu nàng lại được.
Đêm đầy sao, nàng chẳng có bên tôi.

Tất cả chỉ có thế thôi. Xa xa ai đó hát. Xa xa.
Và hồn tôi bất mãn vì đã mất nàng.

Như để gần lại nàng, tia mắt tôi tìm kiếm.
Tim tôi cũng tìm kiếm, và nàng chẳng có bên tôi.

Và đêm nay cũng là một đêm như đêm xưa đã gội trắng cũng những cội cây này.
Nhưng chúng tôi, những kẻ của thời xưa ấy, chúng tôi chẳng còn là một.

Tôi không còn yêu nàng, thật vậy, tuy nhiên, tôi đã yêu nàng biết mấy.
Tiếng tôi đã gọi gió để bay tới bên tai nàng.

Về người khác. Nàng sẽ thuộc về một người khác. Như trước những nụ hôn của tôi.
Tiếng nói của nàng, tấm thân trong trẻo của nàng. Đôi mắt mênh mông của nàng.

Tôi không còn yêu nàng, thật vậy, tuy nhiên, có lẽ tôi vẫn yêu nàng.
Tình yêu rất ngắn ngủi sao quên lãng rất lâu dài.

Chính vào những đêm như đêm nay, tôi đã ôm nàng vào lòng mình.
Và hồn tôi bất mãn vì đã mất nàng.

Dẫu cho đây có là nỗi đau cuối cùng vì nàng,
và đây có là những dòng thơ cuối cùng tôi viết cho nàng.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Linh Vũ

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Chẳng hạn: “Đêm đang vỡ tan
Những vì sao xanh, run rẩy nơi trời xa
Làn gió đêm lượn trên bầu trời và hát”

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Tôi yêu nàng
Và đôi khi, nàng cũng yêu tôi.

Vào những đêm như đêm nay
Tôi ôm nàng trong tay mình
Tôi hôn nàng thật nhiều dưới bầu trời vô tận

Nàng yêu tôi
Và đôi khi, tôi cũng yêu nàng
Làm sao có thể không yêu đôi mắt to, tĩnh lặng của nàng

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Nghĩ rằng tôi không có nàng
Cảm nhận tôi đã mất nàng

Lắng nghe đêm tối mênh mông
Lại càng mênh mông hơn khi không có nàng
Những vấn thơ rơi xuống tâm hồn
Giống như hạt sương rơi trên thảm cỏ

Có làm sao đâu nếu tôi chẳng thể giữ nàng
Đêm đã vỡ tan
Và bên tôi không có nàng

Đó là tất cả.
Nơi xa kia, ai đang hát.
Nơi xa kia,
Tâm hồn tôi không cam chịu mất nàng

Mắt tôi tìm kiếm nàng
Tim tôi tìm kiếm nàng
Nhưng nàng không ở bên tôi.

Vẫn là đêm xưa
đang gội trắng những cành cây cũ
Nhưng kể từ nay, hai ta đã khác

Tôi không yêu nàng, điều đó là chắc chắn
Nhưng tôi đã yêu nàng biết nhường nào
Giọng nói tôi muốn tìm một ngọn gió
Để tới được bên nàng

Ai đó hôn nàng, giống như tôi đã từng hôn
Giọng nói nàng, thân thể nàng tươi sáng, đôi mắt nàng mênh mông vô tận

Tôi không yêu nàng, điều đó là chắc chắn
Nhưng cũng có lẽ tôi yêu nàng
Tình yêu thật ngắn ngủi
Nhưng sao quên lãng lại quá dài lâu

Kể từ những đêm ấy, khi tôi ôm nàng trong vòng tay
Tâm hồn tôi đã không cam chịu mất nàng
Cho dù đây là nỗi đau cuối cùng nàng khiến tôi chịu đựng
Và là những dòng cuối cùng tôi viết cho nàng.

Vì chúng ta thật là khác biệt
Tựa như hai giọt nước trong veo
(W. Szymborska)
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Takya Đỗ

Đêm nay ta có thể viết những vần thơ sầu muộn nhất.

Giả dụ như, ta viết: “Đêm vô vàn tinh tú trên trời cao dát bạc,
và run rẩy, biếc xanh những vì sao từ xa lơ xa lắc.”

Cơn gió đêm quay cuồng trên trời cao mà ca hát.

Đêm nay ta có thể viết những vần thơ sầu muộn nhất.
Ta đã yêu nàng, và đôi khi cũng được nàng đền đáp.

Nàng đã ở trong vòng tay ta suốt những đêm tựa đêm nay.
Ta đã không ngớt hôn nàng dưới trời đêm vô tận.

Nàng đã yêu ta, và đôi lúc ta cũng yêu nàng lắm.
Sao có thể không yêu đôi mắt nàng mênh mang đăm đắm?

Đêm nay ta có thể viết những vần thơ sầu muộn nhất.
Ngẫm nghĩ về nỗi thiếu nàng. Có cảm giác như ta vừa đánh mất.

Nghe đêm mênh mông, mênh mông hơn khi nàng xa vắng.
Và vần thơ rớt xuống hồn ta tựa sương rơi cỏ ướt.

Thì có sao nếu với nàng tình ta khôn ràng buộc.
Đêm có vô vàn tinh tú trên trời cao dát bạc mà nàng chẳng ở bên ta.

Chỉ có vậy thôi. Xa xa có người đang hát. Tự đằng xa.
Đã mất nàng lòng ta vui sao được.

Cứ như có thể kéo nàng về, ánh mắt ta đăm đăm tìm kiếm.
Tim ta mong ngóng nàng, mà nàng chẳng cùng ta nơi đây.

Vẫn một đêm về nhuốm bạc trắng cũng một loài cây.
Nhưng đôi ta đâu còn là lứa đôi đêm ấy.

Ta không còn yêu nàng, hẳn rồi, nhưng ta đã yêu nàng biết mấy.
Giọng nói ta tìm cánh gió để chạm đến tai nàng.

Thuộc về kẻ khác. Nàng sẽ thuộc về kẻ khác. Như từng thuộc về những nụ hôn của ta trước đây.
Tiếng nàng nói, tấm thân nàng rạng ngời lộng lẫy. Cặp mắt nàng vời vợi.

Ta đã thôi yêu nàng, hẳn rồi, nhưng dường như ta vẫn khát khao nàng.
Yêu chốc lát, để quên lãng sao dài lâu đến vậy.

Bởi vì suốt những đêm như đêm nay ta đã ôm nàng trong tay,
mất nàng rồi, lòng ta thảm sầu biết mấy.

Cho dù nỗi đớn đau cuối cùng nàng khiến ta chịu đựng là đây,
và những vần thơ cuối cùng ta viết vì nàng là thế đấy.

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lưu Vạn Kha

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Như “đêm đầy sao, run rẩy, xanh xanh và đằng xa là các vì tinh tuý”.
Gió trời vần vũ và cất tiếng âm u.

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Tôi yêu em, và đôi khi em cũng yêu tôi thế.
Trong những đêm thế này, tôi giữ em trong vòng tay mình
Và hôn em dưới bầu trời vô tận
Em yêu tôi và đôi khi tôi cũng yêu em.
Làm sao không thể yêu đôi mắt to tròn.

Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Khi nghĩ đến không còn em nữa
Khi cảm thấy đánh mất em rồi.

Đêm không em bỗng thấy mênh mang
Và thơ rơi xuống tâm hồn như giọt sương rơi trên ngọn cỏ.
Biết làm sao khi tình yêu của tôi không giữ em được nữa
Đêm đầy sao mà em chẳng bên anh.

Thế là hết. Ngoài kia ai đang hát
Tâm hồn tôi buồn khi đã đánh mất em.
Nhưng ánh mắt tôi vẫn cứ đi tìm
Cả trái tim cũng vậy
Nhưng em đã không còn bên tôi nữa.

Vẫn cái đêm làm trắng nhoà những hàng cây ấy
Hai chúng ta một thời, đã chẳng như xưa
Tôi không còn yêu em, nhưng đúng, tôi đã yêu nhiều lắm
Tôi nhờ gió đưa tiếng nói mình đến tai em tiếng vọng.
Em sẽ thuộc về người khác, như trước kia em thuộc về tôi.
Cả những nụ hôn, giọng nói và đôi mắt sáng ngời.
Đúng! tôi không còn yêu em, nhưng có thể vẫn còn
Sự tiếc unối, sao tình yêu ngắn thế.
Và sự lãng quên sao dài vậy nhỉ.
Bởi vì những đêm như đêm nay, em trong vòng tay tôi
Nên việc mất em, không thể nào chịu nổi
Dù đây là nỗi đau cuối cùng em để lại
Đây cũng là những vần thơ cuối cùng tôi viết cho em.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời