Một tờ báo có đăng tin các bác sĩ Phi-luật-tân vừa tuyên bố một số quân nhân Phi đã bị gái điếm Việt Nam truyền cho một chứng bịnh cực kỳ nguy hiểm. Các bác sĩ Phi đặt tên chứng bịnh ấy là: “Hoa hồng Việt Nam”. Huyền giận quá, viết nguệch ngoạc vài câu gởi gấp cho ông bệnh nhân Phi-luật-tân mắc chứng ác ôn và các cô gái điếm:

Hoa hồng Việt Nam!
Hoa hồng Việt Nam!
Này các cô ơi, “Hoa hồng Việt Nam” là cái giống hoa gì.
Mà bạn Đồng Minh Ma-ní bịt mũi, trố mắt, xầm xì hoảng hốt kêu rên?
“Hoa hồng Việt Nam”, ai trồng, ai cấy, ai gieo?
Ai vun, ai bới, ai tưới, ai xới, ai tâng tiu hồi nào?
“Hoa hồng Việt Nam” lấy giống từ đâu?
Giống Mỹ, giống Úc, giống Tây Âu hay Nhựt Bổn, Đại Hàn?
“Hoa hồng Việt Nam” phải chăng là “hoa” Huệ, “hoa” Lan?
“Hoa” Sương, “hoa” Tuyết, “hoa” Yến, “hoa” Loan, hoa điếm, hoa đàng.
“Hoa” Đô-la, hoa Bạc, chín mười ngàn một hoa?
Xưa nay sao không có giống hoa ấy ở vườn nhà,
Giờ đây nó mọc trên các toà nhà bin-đinh?
Trong các đống bùn sình,
Trong các ngõ hẻm, nhà lá, hôi rình mùi “hoa”?
“Hoa hồng Việt Nam” ối mẹ! ối cha!
Nó là cái giống hoa gì?
Nước Nam mình đâu có giống hoa ghê tởm kỳ lạ, Bà Nội ơi!
Giống hoa độc địa, ai nhập cảng vào đất Việt của tôi?
Rồi ai vu cho Việt Nam tôi sản xuất,
Úi chao ôi, tui hận, tui tức,
Tui bứt rứt,
Tui hậm hực,
Tui ậm ực,
Tui uất,
Tui uất lắm,
Ớ trời ơi là trời!


Đăng trên báo Tin sớm số 809, ngày 14-8-1967.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]