Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Lỡ bước sang ngang (1940)
Đăng bởi Vanachi vào 24/06/2005 18:41, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 07/12/2020 22:43
Tặng C.N.Q.
Hoa đào từng cánh rơi như tưới
Xuống mặt sân rêu những giọt buồn,
Như những tim tình tan vỡ ấy,
Nhện già giăng mắc sợi tơ đơn.
*
Nàng đến thăm tôi một buổi chiều,
Những mong chắp nối lại tơ yêu.
Nhưng tôi không dám, tôi không thể...
Chắp nối bao nhiêu khổ bấy nhiêu!
Nàng hỡi! Tôi không thể dối nàng,
Dối tôi mà lại nói yêu đương.
Tôi giờ như một người tang tóc,
Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.
Nàng hãy vì tôi đoan một lời:
“- Từ nay nàng đã hết yêu tôi.
Từ nay ta sẽ xa nhau mãi,
Và sẽ quên nhau đến trọn đời.”
Nàng hãy đi xây lại cuộc đời.
Rồi đây ai nhắc đến tên tôi,
Và ai có hỏi: “- Là ai nhỉ?”
Nàng lạnh lùng cho: “- Chả biết ai!”
Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
Suốt đời là một kẻ vô duyên,
Trọn đời làm một thân cô lữ,
Ở mọi đường xa, ở mọi miền...
Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
Bắt bóng chim xa tận cuối giời?
Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm,
Thôi nàng ở lại để... quên tôi.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi phuongcacanh ngày 09/03/2014 12:08
Có 1 người thích
Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
TRỌN đời LÀM một kẻ vô duyên,
Trọn đời làm một thân cô lữ,
Ở mọi đường xa, ở mọi miền...
Trong TTNB 1986 viết là: "SUỐT đời LÀ một kẻ vô duyên"