Thơ » Việt Nam » Trần » Nguyễn Phi Khanh
Đăng bởi Vanachi vào 04/07/2008 09:33
稻畦千里赤如燒,
田野咻嗟意不聊?
后土山河方滌滌,
皇天雨露正迢迢。
吏胥網罟渾多竭,
民命膏脂半已消。
好把新詩當奏牘,
只今臥病未能朝。
Đạo huề thiên lý xích như thiêu,
Điền dã hưu ta ý bất liêu?
Hậu thổ sơn hà phương địch địch,
Hoàng thiên vũ lộ chính thiều thiều!
Lại tư võng cổ hồn đa kiệt,
Dân mệnh cao chi bán dĩ tiêu.
Hảo bả tân thi đương tấu độc,
Chỉ kim ngoạ bệnh vị năng triều.
Ruộng nương nghìn dặm đỏ như cháy,
Đồng quê than van, không biết trông cậy vào đâu?
Non sông của Hậu thổ đang nứt nẻ,
Mưa móc của Hoàng thiên hãy còn xa vời!
Lưỡi tham quan lại vơ vét hết kiệt,
Mỡ màng của dân đã cạn mất nửa.
Xin đem bài thơ mới này thay cho tờ tấu,
Hiện nay đang nằm trên giường bệnh chưa thể đến chầu được.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 04/07/2008 09:33
Mênh mông đồng lúa đỏ như thiêu,
Ngoài nội kêu than xiết nỗi sầu.
Dải đất non sông khô đến thế.
Từng trời mưa móc vắng làm sao!
Lưới tham quan lại vơ hầu kiệt,
Mạch sống dân gian cạn mỡ dầu.
Thơ mới này xin thay biểu tấu,
Vì đang nằm bệnh chửa về chầu.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 10/05/2015 20:36
Đồng điền nghìn dặm đỏ như thiêu,
Biết tính làm sao, nhộn tiếng kêu.
Đất nẻ, non sông khô đến thế,
Trời nung, mưa móc hiếm bao nhiêu.
Lưới tham quan lại vơ hầu kiệt,
Dầu mỡ dân gian cạn đã nhiều.
Thơ mới xin dùng thay bản tấu,
Chưa về chầu được, ốm nằm liều.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 11/05/2017 04:37
Ruộng nương ngàn dặm đỏ như thiêu
Đồng nội kêu than biết cậy đâu
Gò đất trông ra còn nứt nẻ
Móc mưa đợi mãi cứ xa vời
Mỡ màng con đỏ non phân nửa
Miệng lưỡi quan tham vét sạch rồi
Thơ mới dâng lên thay biểu tấu
Thân đang giường bệnh khó về chầu
Gửi bởi PH@ ngày 18/10/2017 10:30
Ngàn dặm lúa đồng cháy đỏ màu
Than van vườn ruộng sống nhờ đâu
Non sông Hậu thổ đều trơ trụi
Mưa móc Hoàng thiên phải đợi lâu
Giăng lưới quan tham vơ hết sạch
Của tiền dân sống nửa tiêu mau
Xin trình thơ mới làm tờ tấu
Nằm ốm nên nay chửa thể chầu.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 18/06/2020 16:39
Ruộng nương nghìn dặm vàng nâu,
Than van đồng nội cậy đâu bây giờ?
Núi sông hậu thổ nứt khô,
Hoàng thiên mưa móc vẫn mơ xa vời!
Mỡ màng của cải dân vơi.
Tham quan miệng lưỡi vét hôi kiệt rồi,
Dâng thay biểu tấu thơ tôi,
Hiện đang nằm bệnh khó hồi về kinh.