Thuyền lan nhè nhẹ,
Một con chèo đủng đỉnh dạo hồ Tây.
Sóng dập dờn sắc nước lẩn chiều mây,
Bát ngát nhẽ, ghẹo người du lãm.
Yên thuỷ mang mang vô hạn cảm,
Ngư long tịch tịch thục đồng tâm.

Rượu lưng bầu mong mỏi bạn tri âm.
Xuân vắng vẻ biết cùng ai ngâm hoạ?
Gió hây hẩy nức mùi hương xạ,
Nhác trông lên, vách phấn đã đôi bài.
Thơ ai, xin hoạ một vài.


Khảo dị:
Thuyền lan nhè nhẹ,
Một con chèo đủng đỉnh dạo hồ Tây.
Sóng dập dờn sắc nước lẫn chèo mây,
Bát ngát để ghẹo người du lãm.
Yên thuỷ tự sinh vô hạn cảm,
Thu phong hồi thủ mỗi thương tâm!
Rượu lưng bầu, mong mỏi bạn tri âm,
Xuân vắng vẻ biết cùng ai ngâm hoạ?
Gió hây hẩy nức mùi hương xạ,
Nhác trông lên, vách phấn đã đề bài.
Thơ ai, xin hỏi một bài?

Hai câu chữ Hán: 煙水自生無限感,秋風回首每傷心. Nghĩa: Khói sóng tự khiến lòng sinh ra muôn vàn cảm xúc, Gió thu làm cho mỗi lần quay đầu lại là thấy đau lòng.
Hồ Tây ở phía tây thành phố Hà Nội, còn có tên là hồ Lãng Bạc.

Năm 1907, người Pháp phế vua Thành Thái rồi đày sang Châu Phi, nhân sĩ trong nước đều bất bình. Trương truyền mùa thu năm ấy, Từ Diễn Đồng cùng hai bạn văn thân rủ nhau đi chơi thuyền Hồ Tây, thấy cảnh sinh tình bèn liên ngâm bài ca này.


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]