25.00
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Ngũ ngôn cổ phong
Thời kỳ: Vãn Đường
3 bài trả lời: 3 bản dịch
1 người thích

Đăng bởi Diệp Y Như vào 21/04/2010 00:04

搖落

搖落傷年日,
羈留念遠心。
水亭吟斷續,
月幌夢飛沉。
古木含風久,
疏螢怯露深。
人閒始遙夜,
地迥更清砧。
結愛曾傷晚,
端憂復至今。
未諳滄海路,
何處玉山岑。
灘激黃牛暮,
雲屯白帝陰。
遙知沾灑意,
不減欲分襟。

 

Dao lạc

Dao lạc thương niên nhật,
Ky lưu niệm viễn tâm.
Thuỷ đình ngâm đoạn tục,
Nguyệt hoảng mộng phi trầm.
Cổ mộc hàm phong cửu,
Sơ huỳnh khiếp lộ thâm.
Nhân nhàn thuỷ dao dạ,
Địa quýnh cánh thanh châm.
Kết ái tằng thương vãn,
Đoan ưu phục chí kim.
Vị am thương hải lộ,
Hà xứ Ngọc Sơn sầm.
Than kích Hoàng Ngưu mộ,
Vân đồn Bạch Đế âm.
Dao tri triêm sái ý,
Bất giảm dục phân khâm.

 

Dịch nghĩa

Cỏ cây xơ xác, đau buồn khi năm tháng trôi đi,
Thân khách lưu lạc động lòng nhớ quê.
Bên thuỷ đình, giọng ngâm lúc đứt lúc nối,
Màn trăng sáng làm giếc mộng lúc thăng lúc trầm.
Cây xưa đứng trong gió giật,
Đom đóm sợ hãi vì sương đêm dày.
Người ở chốn xa chắc trong đêm lẻ bóng,
Tiếng chày giặt vải trong đêm vang vọng khiến đường như dài thêm.
Yêu nhau đau lòng vì quá muộn,
Lòng ta buồn bã đến mãi giờ.
Chưa tỏ đường biển cả,
Nơi nào là ngọn núi ngọc?
Buổi chiều trên bến Hoàng Ngưu sóng vỗ bờ,
Thành Bạch Đế mây đùn mù mịt.
Người ở xa ấy biết ý ta buồn rỏ lệ,
Chắc buồn bã không kém lúc ta chia li.


Bài này được làm vào khoảng năm Đại Trung thứ hai khi tác giả rời Quế Châu trỏ về bắc, lưu lạc ở giữa hai vùng Quỳ (Quỳ Châu phủ, nay thuộc huyện Phụng Tiết, tình Tứ Xuyên) và Giáp, động lòng nhớ nhà, cảm khái nỗi cô đơn lẻ loi, cùng đường mất lối. Thơ tả hàm súc kín đáo, tình điệu tuyệt đẹp. Kỷ Quân trong Ngọc Khê Sinh thi tập bình nói: “Ngữ cực nùng chí, giai tại bất mỹ” (Lời lẽ cực nồng nàn, thơ đẹp ở chỗ không phù mỹ).

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Quang Trường

Năm tàn hoa xơ xác,
Vất vưởng động lòng quê.
Bến nước, ngâm rời rạc,
Màn trăng, mộng vật vờ.
Cỏ cây ngùi gió giật,
Đom đóm hãi sương mờ.
Lẻ bóng đêm đằng đẵng,
Chày ai vọng xa lơ.
Yêu nhau hận quá muộn,
Buồn bã đến bây giờ.
Non Ngọc đâu là chốn?
Biển xanh chưa tỏ bờ.
Chiều Hoàng Ngưu nước vỗ,
Thành Bạch Đế mây xô.
Người biết ta rỏ lệ,
Buồn không kém ngày xưa.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Cỏ cây năm tháng xác xơ buồn,
Thân khách động lòng quê nhớ luôn.
Bên thuỷ đình ngâm lời đứt nối,
Màn trăng làm giấc mộng thăng tuôn.
Cây xưa gió giật còn vững chải,
Đom đóm sợ sương đêm kéo dài.
Người ở chốn xa khuya lẻ bóng,
Tiếng chày vang vọng đường xa thay.
Yêu nhau quá muộn lòng đau hận,
Buồn bã lòng ta đến mãi nay.
Chưa tỏ đường đi về biển cả,
Nơi đâu núi ngọc nào ai hay?
Hoàng Ngưu sóng vỗ chiều bờ bến,
Bạch Đế mây đùn mù mịt ngày.
Người ở xa hay ta rỏ lệ,
Chắc buồn không kém lúc chia tay.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Tạ Trung Hậu

Tháng ngày qua xác xơ
Lưu lạc nhớ quê xưa
Bến nước ngâm rời rạc
Màn trăng mộng dật dờ
Cây già nghênh gió dữ
Đóm trẻ sợ sương mờ
Người rỗi đêm dằng dặc
Đường xa chày nhặt thưa
Hận yêu nhau quá trễ
Buồn bả đến bây giờ
Lối biển xanh khôn tỏ
Chốn non Ngọc khó dò
Thành Bạch Đế mây phủ
Chiều Hoàng Ngưu sóng xô
Biết xa nhau lệ rỏ
Chẳng giảm nỗi buồn xưa


Bản dịch có mượn một số câu từ bản dịch của Lê Quang Trường.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời