Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Huỳnh Tịnh Của » Câu hát góp (1901)
Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:48
Còn chi vô trướng ra màn,
Ngãi nhơn rày đã hai đàng phân ly.
Đi ngang nhà má tay tôi xá chơn tôi quì,
Lòng thương con má sá gì thân tôi.
Nghĩ nào mà lại tuôn rơi,
Thắp nhang mà vái ông Trời định phân.
Phải gần năm ngoái đã gần,
Năm nay có tưởng mười phần cũng không.
Nên thì một vợ một chồng,
Một niu cơm tấm một đùm mắm nêm.
Đò đưa một chuyến năm tiền,
Ớ cô bán lụa xuống thuyền tôi đưa.
Ngãi nhân chi nữa bây chừ,
Có đôi khác thể bùa trừ ngãi nhân.
Cửa quyền con bướm liệng lăng xăng,
Biểu đừng dộn dực mà trăng xa đèn.
Tiếc thay nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại nhuốm lên mấy lần.
810. Phải duyên Ngô Việt cũng gần,
Trái duyên Tần Tấn dầu gần cũng xa.
Đó với đây như cây tạo hoá,
Đó ra về đây khá lòng thương.
Nắng lên cho héo lá lang,
Cho đáng kiếp chàng phụ rẫy ân xưa.
Bảo đừng sầu muộn tương tư,
Để về thưa lại mẫu từ sẽ hay.
Em về thưa lại mẹ hay,
Cho đành rồi sẽ sính bày lễ nghi.
Việc chi mà bắt em thề,
Cầm dao lá liễu dựa kề tóc mai.
Con cá không ăn câu thiệt là con cá dại,
Câu anh cầm câu ngãi câu nhân.
Chim kêu ải bắc non Tần,
Nửa thương cha mẹ nửa phần thương em.
Khi cày thì chẳng thấy chim,
Đến khi lúa chín chim tìm tới ăn.
Muối mặn ba năm còn mặn,
Gừng cay chín tháng còn cay,
Bậu với qua ai nấy đều hay,
Đèn treo giữa gió biết day đàng nào.
820. Chữ rằng: hoạ phước vô môn,
Tìm giàu thì dễ tìm khôn khó tìm.
Lưới thưa mà bủa cá kìm,
Lòng qua thương bậu bậu tìm nơi nao.
Tưởng khi đông liễu tây đào,
Khi ra vườn hạnh khi vào phòng loan.
Bây giờ đôi ngả sâm thương,
Chiếu chăn chích mác thiếp chàng xa nhau.
Quản bao Tô Võ chăn trừu,
Ba năm oán để tiền cừu chi nguôi.
Cực lòng thiếp lắm chàng ôi!
Biết rằng lên ngược xuống xuôi đàng nào.
Thương em tam tứ núi anh cũng theo,
Thất bát giang anh cũng lội, thập nhị đèo anh cũng sang.
Vì ai cho thiếp vỏ vàng,
Vì ai tư lự hoa tàn nhuỵ phai.
Thân em khác thể hoa lài,
Hỡi người quân tử thương ai mà gầy.
Thôi tưởng gió lại nhớ mây,
Phụng hoàng mấy thuở ấp cây ngô đồng.
830. Cầm vàng mà lội qua sông,
Vàng trôi không tiếc tiếc chồng thuở xưa.
Tới đây thủ phiện đưa đò,
Trước đưa quan khách sau dò ý em.
Bước ra cho khỏi sân lầu,
Không ham phú quí không cầu giàu sang.
Thuở đêm thanh chạnh lòng nhớ bạn,
Cám thương người hoạn nạn xiết bao.
Ra về luỵ ứa thâm bâu,
Nỗi thương chưa xiết nỗi sầu lại vương.
Ví dầu xa cách đôi phương,
Trăm năm cũng nhớ lời vàng tỏ phân.
Thấy em nhỏ thó lại có duyên ngầm,
Anh phải lòng thầm ba bốn tháng nay.
Chừng nào cho được bắt tay,
Gối luôn một gối dạ nầy mới ưng.
Trời ôi ai đánh trời gầm,
Mây mưa đứt đoạn tư bề âm can.
Cơ trời dâu bể đá đoan,
Tơ duyên vằn vỏi thiếp chàng xa nhau.
840. Hộ hôn điền thổ vạn cổ chi thù,
Ớ bậu ôi,
Vui sướng chi bậu hòng hớn hở,
Cơ hội nầy ngàn thuở không nguôi.
Đêm khuya chong ngọn đèn ngồi,
Bâng khuâng nhớ bạn bồi hồi lá gan.
Sóng xao mặc sóng dưới thoàn,
Một ngày vắng bạn ăn vàng không ngon.
Đường đi cát nhỏ cỏ mòn,
Mấy lời hưu cựu, bậu còn nhớ quên.
Thà anh thọ tử ông Lưu Huyền,
Chẳng thà anh thọ nhục con Điều Thuyền thất danh.
Nghiêng tai xéo đổ bổ nhổ xéo xanh,
Bậu nghe ai dỗ ai giành bậu xiêu.
Đêm khuya ôm lấy cọc chèo,
Sương sa gió lạnh vận nghèo anh phải đi.
Để em bay nhảy cho kịp thì,
Đây anh khác thể bông quì hứng sương.
Anh buồn cỡi ngựa buông cương,
Thấy con bạn cũ tình thương cạn rồi.
Giậm chơn ba tiếng kêu trời,
Cớ sao con bạn ngọc đổi dời hai phang.
850. Đờn kêu tích tịch tình tang,
Ai đem công chúa lên hang mà về.
Đàng xa kêu tích tịch tình tang,
Ai đem công chúc lên hang mà về.
Mưa sa lác đác chảy xuống cát đằm đằm,
Thấy em lao khổ anh mủi lòng nhớ thương.
Đàng đi cách mấy dặm trường,
Hỏi em đã kết cang thường đâu chưa.
Cây da cũ bến đò xưa,
Bây giờ con bóng đương trưa,
Buông lời hỏi bạn kén lừa nữa thôi.
Đêm khuya ra đứng giữa trời,
Giơ tay anh ngoắt nguyệt, nguyệt dời phương nao.
Biển đông sóng dợn ba đào,
Ngãi nhơn khác thể sóng nhào biển đông.
Bậu coi con sư tử ngồi giữ cái lư đồng,
Dầu bậu chính chuyên cho lắm, không chồng cũng hư.
Đêm khuya ngồi dựa thảo lư,
Gởi thân phận thiếp nên hư tại chàng.
Bấy lâu cách mặt con bạn vàng,
Bây giờ gặp mặt ngỡ ngàng khó phân.
860. Ngọc sa xuống biển ngọc trầm,
Anh thất ngôn một tiếng không cầm đặng em.
Dập dìu lá gió ngành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Trường Khanh.
Con chim quyên lựa nhánh lựa nhành,
Gái khôn lựa chốn trai lành em gởi thân.
Nói ra tủi hổ muôn phần,
Bốn mùa đông lạnh chẳng gần hơi em.
Bậu đừng ỷ sắc khoe mình,
Thương hồ nhiều kẻ hữu tình anh chẳng mê.
Gió đưa bụi chuối sau hè,
Anh ham vợ bé bỏ bè con thơ.
Cái miễu linh thiêng có bốn cây cột kiềng kiềng, rui tre mè trắc,
Đôi đứa ta trúc trắc, cắt tóc thề nguyền,
Lời thề nước biếc non xanh, nhện giăng sóng dợn, sao đành nỏ nhau.
Thấy em hân hẩn má đào, thanh tân mày liễu,
Dạo nào anh chẳng thương.
Chim khôn chẳng phụ cây tàn,
Gái khôn chớ thấy cơ hàn mà vong.
Một vũng nước trong, một dòng nước đục,
Một trăm người tục, một chục người thanh,
Biết đâu tâm phúc gởi mình, mua tơ thêu lấy tượng Bình Nguyên quân.
870. Nước không chưn sao gọi rằng nước đứng,
Chén của người sao gọi chén chung.
Cây khô tưới nước cũng khô,
Vận nghèo đi tới xứ mô cũng nghèo.
Cỏ mọc thềm giếng cheo leo,
Lâm chung có bậu hiểm nghèo có qua.
Dầu thì cõng chúa, vai mang cốt mẹ, tay dắt cha già,
Gặp mặt em nước mắt nhỏ sa,
Anh lấy vạt áo dà anh chặm,
Điệu cang thường ngàn dặm chẳng quên.
Tàu lui khỏi vịnh em thọ bịnh đau liền,
Chẳng tin anh hỏi hết xóm giềng mà coi.
Giơ tay anh hứng sương trời,
Rửa làm sao sạch những lời thị phi.
Mạc đạo xà vô giác, thành long giả vi tri,
Bậu chê anh quân tử lỡ thì,
Anh tỉ như con cá ở cạn, chờ khi hoá rồng.
Từ rày em bậu chớ trông,
Thuyền anh ra cửa như rồng lên mây.
Hỏi thăm chuyện vãn ai bày,
Ngãi nhơn thẳm thẳm một ngày một xa.
Sơn cách thuỷ cách, tấm lòng em không cách,
Đường xa dặm xa, nhân ngãi em không xa.
Đi đâu anh cũng ghé nhà,
Trước thăm phụ mẫu sau là viếng em.
880. Chim địa bàng bay ngang Chợ Đệm,
Thức ông Lưu Bị, bàn luận chiêm bao,
Thâm em như thể trái đào,
Anh ôi anh muốn chưng quả tử bàn nào anh chưng.
Xấu dao cắt chẳng mỏng gừng,
Xấu người mai ước cầm chừng đôi ta.
Chim bay về núi Điện Bà,
Phân chồng rẽ vợ ai mà chẳng thương.
Chừng nào thuỷ nọ xa gương,
Đừng chào anh nữa, tình thương cạn rồi.
Ngó lên Nước Xoáy ngùi ngùi,
Nhớ ông Cao Tổ vua tôi một lòng.
Đâu đâu cũng có anh hùng,
Xin em giữ vẹn chữ tùng thì thôi.
Lão mầng cây héo nảy chồi,
Vợ mang chín tháng đủ thôi mười ngày.
Chim quyên láo liếng đường cày,
Tình thâm ngãi trượng mấy ngày lại xa.
Nước mắt nhỏ sa, anh lấy áo dà anh chặm,
Điệu cang thường ngàn dặm anh phải theo.
890. Đường trường nước chảy như reo,
Thương em chẳng nệ mái chèo ngược xuôi.
Ngọn cờ phất ngọn lau cũng phất,
Nồi đồng sôi nồi đất cũng sôi,
Bậu với qua duyên nợ rã rời,
Tới lui chi nữa đứng ngồi uổng công.
Bậu ở bên đông, bậu lấy chồng bên bắc,
Ớ em ôi! Em không nhớ thuở anh cầm ngọn dao sắc,
Anh cắt năm bảy cái lát gừng,
Anh bỏ vào thang thuốc bắc,
Anh sắc chén rưỡi còn bảy phân,
Tay anh đỡ lưng, miệng anh vái tổ,
Nguyện cho em uống vào, bịnh đủ mười phân.
Bước lên lưng ngựa đằm đằm,
Anh thấy em khác ý hôm rằm đến nay.
Đường dài mới biết ngựa hay,
Bây giờ mới rõ con bạn dày trí khôn.
Nhứt ngôn trúng vạn ngôn dụng,
Nhứt ngôn bất trúng, vạn sự bất thành.
Bậu với qua như bát cơm nguội chan canh,
Có xa thì chớ soạn sành chuyện anh.
Nhứt ngôn trúng, vạn ngôn dụng,
Nhứt ngôn bất trúng, vạn sự bất thành.
Gió đua tàu chuối tanh bành,
Bậu ôm duyên bậu bán, tứ diện thành đều hay.
Mặt giao mặt đó đây hai mặt,
Tay bắt tay đây đó hai tay,
Phải chi anh biết chắc em rày,
Đường đi thiên sơn vạn thuỷ,
Mấy mươi ngày anh cũng phải đi.
Con thỏ giỡn lân, lân quì trực thị,
Ai ở bạc tình thì bị mũi tên.
Bắc nam rày chẳng thuận tình,
Bảo em kết ngãi cho thành tấm thân.
900. Bất tham sanh hề vô huý tử,
Anh có hoang đàng em giữ hiếu trung.