Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Huỳnh Tịnh Của » Câu hát góp (1901)
Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:47
Muốn đi buôn giảu buồn với bậu,
Để bậu ở lại nhà sợ lậu tiếng ra.
Thua thì thua mẹ thua cha,
Cá sinh một lứa ai mà thua ai.
Sắc kia nào có mê ai,
Ớ người mê sắc chớ cười sắc mê.
Anh tham ba chốn bốn quê,
Anh phụ lời thề anh cựa tấm thân.
Cách nhau vì bởi xích thằng,
Xa nhau vì bởi chị hằng khiến xa.
Cùng nhau cho trọn đạo ba,
Thà là lìa thác chẳng thà lìa sinh.
Dốc lòng tìm chốn tiền đình,
Ẩn vương nương Phật lánh mình đi tu.
Như vầy ta chẳng kết bâu,
Kết bâu một thuở đoạn sầu trăm năm.
Ví dầu quí hữu tình thâm,
Nắng dun lá lựu mưa dầm đọt lê.
610. Rủ nhau lên miễu mà thề,
Bỏ quên hương khói lộn về tay không.
Thương ai cho bằng thương chồng,
Bởi chồng ở bạc nên lòng hết thương.
Nhạn kêu sương cò dương ngóng cổ,
Phụng giao đầu, hạc đỗ nhành mai.
Làm trai cho đúng sức trai,
Áo vải bận ngoài áo vải bận trong.
Trông chồng mà chẳng thấy chồng,
Đã đành một nỗi má hồng vô duyên.
Tới đây duyên đã bén duyên,
Trăng thanh gió mát còn tìm nọ kia.
Khen ai khéo tạc đá bia,
Khéo tô vôi trắng khéo đề chữ son.
Công anh làm rể làm con,
Áo rách quần mòn vợ lại về ai.
Gió đưa mười tám lá xoài,
Bên văn bên võ có tài hát thi.
Chiều chiều mây phủ đá bia,
Đá bia mây phủ chị kia mất chồng.
620. Sá chi bã mía trôi sông,
Lội theo mà vớt bỏ bông hoa lài.
Thương em nhũng thuở đánh bài,
Em phi bát vạn anh nài cửu văn.
Anh ôi vợ cũ anh chớ vong,
Đàng cũ anh chớ lấp để phòng vãng lai.
Mèo lành ai dể cắt tai,
Gái hư chồng để khoe tài vào đâu.
Chồng chài vợ lưới con câu,
Lân la khúc vịnh mặc dầu nổi trôi.
Nghĩ nào sợ nợ anh ôi,
Còn da lông mọc còn chồi nên cây.
Đôi ta chẳng đặng sum vầy,
Khác nào chích nhạn lạc bầy kêu sương.
Song song đôi ngọn gươm trường,
Chết anh anh chịu buông nàng anh không buông.
Nước giữa dòng còn chê nước đục,
Vũng trâu nằm hục hục khen ngon.
Kiến leo cột sắt chi mòn,
Vò vò xây ổ sao tròn mà xây.
630. Những là thương gió nhớ mây,
Một ngày cách bạn cũng tày ba đông.
Ghe bầu trở lái về đông,
Con gái theo chồng bỏ mẹ ai nuôi.
Mẹ tôi đã có kẻ nuôi,
Tôi theo chú lái cho xuôi một bề.
Ngó lên hòn núi Ba Thê,
Muốn bỏ mà về sợ cực vợ con.
Đố ai biết núi mấy hòn,
Sao rua mấy cái trăng tròn mấy đêm.
Sao rua chín cái còn năm,
Trăng tròn có một bữa rằm mà thôi.
Lấy chồng xứng lứa vừa đôi,
Dầu đi cũng đẹp dầu ngồi cũng xinh.
Giang cung mà bắn con chim huỳnh,
Sẻ lông nó đỡ đạn, trụ mình nó không hay.
Bắt lấy tay em sao anh không sợ tội,
Ngó lên trên đầu còn đội tang cha.
Thương nhau cau sáu bửa ba,
Ghét nhau cau sáu bửa ra làm mười.
640. Ngó lên đám cấy ba mươi,
Chọn đặng một người có mẹ không cha.
Áo nâu kiềng bạc sáng loà,
Làm cho anh bỏ vợ nhà anh theo.
Rung rinh nước chảy dưới đèo,
Bà già lật đật mua heo cưới chồng.
Cây vông đồng không trồng mà mọc,
Gái đất nầy chưa chọc đã theo.
Đôi ta như rắn liu điu,
Nước chảy mặc nước ta dìu lấy nhau.
Anh ham giàu là anh ham dại,
Của hoạnh tài người lại mau hư.
Trai tơ thì lấy gái tơ,
Đi đâu lật đật mà vơ lại dòng.
Lại dòng là lại dòng non,
Trai tơ chết hụt vì con lại dòng.
Bảo đừng thương trước uổng công,
Để cho thật vợ thật chồng sẽ thương.
Nào khi chung chạ chiếu giường,
Bây giờ đành đoạn hai đường rẽ phân.
650. Mắt qua như thể sao băng,
Mặt bậu rỗ chằn qua chẳng muốn coi.
Bậu về lấy kiếng bậu soi,
Lịch sự chi bậu mà đòi của cao.
Chữ rằng: Bằng hữu chi giao,
Một ngày gá nghĩa lẽ nào lại vong.
Thảm thiết thương chiếc ghe lườn mui ỏng,
Phải chi gần đậu vỏn buôn chung.
Ông tiên ngồi dựa cội tùng,
Phất phơ râu bạc lạnh lùng ông tiên.
Má khoe con má chính chuyên,
Chính chuyên với má nó liền với trai.
Cớ chi gắn vó một hai,
Cho đành rồi sẽ liệu bài mối mang.
Ba nơi đi nói chẳng màng,
Chờ nơi chết vợ sẵn sàng qui mô.
Anh về ngoài Huế lâu vô,
Hoạ bức tranh đồ để lại cho em.
Thương em anh phải đi đêm,
Quân canh nó đánh đà mềm như dưa.
660. Anh đi ghe cá cao cờ,
Ai nuôi cha mẹ ai thờ tổ tiên.
Thằng cha con đĩ vô duyên,
Đi chợ quên tiền đi tắm quên chăn.
Kiếng soi nhíp nhỏ mi hằng,
Thằng điếm bậu chẳng lậy, bậu lậy thằng nhà quê.
Trách em một chữ vô nghì,
Chào anh một tiếng mất đi đường nào.
Chào anh em cũng muốn chào,
Sợ e chúng bạn nói điều chẳng miêng.
Chữ rằng: phú quí tại thiên,
Giàu sang tại số hiển nhiên tại trời.
Ví dầu vàng chín vàng mười,
Vàng tới đất người vàng cũng ra thau.
Thương nhau chẳng trước thì sau,
Năm chầy nào có đi đâu mà chầy.
Tai nghe chuông mõ vang dầy,
Ghé vô am tự nghe thầy giảng kinh.
Bát kia trong sóng rung rinh,
Mặc ai gièm xiểm đôi mình đừng vong.
670. Lạy trời trời thổi gió đông,
Cho chúa tàu lại cho chồng tôi sang.
Trách ai dạ thú lòng lang,
Làm cho nên nỗi thiếp chàng rẽ phân.
Vợ chồng đạo cả lẽ hằng,
Một dây một buộc ai chằng cho ra.
Tu đâu cho bằng tu nhà,
Thờ cha kính mẹ hơn là đi tu.
Bậu ôi bậu chớ sầu tư,
Lấy xưa mà ví bây giờ khác xa.
Ngó lên hòn núi Điện Bàn,
Đạo vợ ngãi chồng do bà biệt ly.
Bần gie bần ngã bần quì,
Cám thương thân phận chi ly thêm buồn.
Trách ai đặng ná quên nơm,
Đặng chim quên ná mà quên ơn nầy.
Trăng kia làm bạn với mây,
Đó mà làm bạn với đây thiệt gì.
Chữ rằng thiên tài nhứt thì,
Ngàn năm một thuở mấy khi cho gần.
680. Ai làm cho đó bỏ đăng,
Cho con áo trắng bỏ thằng áo đen.
Ví dầu cửa vắn đóng đinh,
Đó có thuận tình đây mở đó vô.
Công danh chi nữa bây giờ,
Chuông kia đã vỡ khôn chờ tiếng kêu.
Cạnh buồng bao quản gió xiêu,
Nhớ em ruột thắt chín chìu quặn đau.
Một mình những mảng lo âu,
Cớ sao căn nợ lỡ chầu lỡ trăng.
Bé thơ chi đó dỗ dành,
Một căn đôi nợ bậu đành hay không.
Chữ rằng: nhơn vật đạo đồng,
Tuy không biết nói mà lòng biết suy.
Kiến bấy thù như tâm thiên lý,
Thấy miệng em cười hữu ý anh thương.
Chữ rằng: ngư thuỷ nhứt đường,
Bao giờ cùng chiếu cùng giường mới an.
Đứt gióng anh phải tạm choàng,
Lỡ duyên anh phải tạm nàng có con.
690. Còn cha gót đỏ như son,
Một mai cha thác gót con như chì.
Còn cha nhiều kẻ yêu vì,
Một mai cha thác ai thì kể con.
Chổi tiên quét sạch sàn đơn,
Nào ai gây oán gây hờn cho ai.
Trước đợi mai, mai không đợi trước,
Sao chẳng nhớ lời giao ước thuở xưa.
Làm trai trong cõi nắng mưa,
Bảy mươi mấy mặt trải xưa đặng nào.
Người đời khác thể như bèo,
Đến khi nước lụt bèo trèo trên cây.
Tưởng là mai trước lại vầy,
Hau đâu mai trước một ngày một xa.
Cà kêu ớ Vạn Thuỷ Hà,
Từ từ chén ngọc kẻo mà lâm chung.
Chuối non dú ép chát ngầm,
Trai tơ đòi vợ khóc thầm thâu đêm.
Nước ròng chảy xuống Nam Vang,
Cà na chín chục tao mầy ăn chung.
700. Hát thanh đây hát với cùng,
Đó mà hát tục đây dùng đổ đi.