Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Nguyễn

Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:44

Cậy anh chuốt một cây sào,
Chống thuyền bát nhã qua ao Long Hồ.
Chim quyên ăn trái bo bo,
Thương người dệt cữi trao go một mình.
Vào ra cũng có một mình,
Dầu ăn mĩ vị thất tình cũng hư.
Giữa đường đứt gánh tương tư,
Tại dạ em từ chẳng phải tại anh.
Làm thơ mà dán cây chanh,
Trai bỏ học hành gái bỏ bán buôn.
Chim quyên xuống đất ăn trùn,
Anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than.
Nhìn nhau luỵ ứa hai hàng,
Cựu bang em ở lại, đông thoàn anh lui.
Ngó đâu ngó đó thì vui,
Ngó về chợ cũ ngùi ngùi nhớ trông.
Bậu khoe nhan sắc bậu đắt chồng,
Qua không ế vợ bậu hòng bẻ hai.
310. Đó chê đây đây càng lịch sự,
Đó ăn mâm vàng đây ngự toà sen.
Nhành dâu xiên con chim quyên đậu,
Lúc nghiêng nghèo có bậu có qua.
Ngó lên chợ đủi cây da,
Thấy con bán rượu áo dà khăn xanh.
Chim kêu lăng líu,
Thấy em lịu địu,
Anh bao nỡ dứt tình,
Cũng vì chỉ se lơi mối,
Nên hai đứa mình xa nhau.
Ngó qua bên kiểng Tô Châu,
Thấy em dệt lụa trên đầu giắt trêm.
Phụ mẫu tình thâm, phu thê nhơn ngãi trọng,
Một mai anh có xa em rồi, thờ vọng mẹ cha.
Đêm nằm anh bỏ tay qua,
Giường không chiếu lạnh thường đà quá thương.
Chẳng qua là gió đưa dươn,
Nào ai cướp lộc giành quờn chi ai.
Sông sâu anh cắm sào dài,
Con voi trắc nết thắng nài cho khôn.
Hai tay ôm trái bưởi non,
Biết làm sao đặng vuông tròn với anh.
320. Sá chi ôm nải chuối xanh,
Năm bảy người giành cho mủ vấy tay.
Ai làm nên nỗi nước nầy,
Vợ ở đàng nầy chồng lại đàng kia.
Trách ai ăn giấy bỏ bìa,
Khi thương thương vội khi lìa lìa xa.
Trước lạy cha sau ra lạy má,
Con đã có chồng rồi xuất giá tòng phu.
Tiếc công bỏ mãn cho cu,
Cu ăn cu lớn cu gù cu đi.
Có câu kiến nghĩa bất vi,
Làm người thế ấy cũng phi anh hùng.
Trăm năm giữ vẹn chữ tùng,
Sống sao thác vậy một chồng mà thôi.
Đi đâu cho đổ mồ hôi,
Chiếu trải không ngồi trầu bỏ chẳng ăn.
Trăng tròn rồi lại tròn trăng,
Bậu xinh mặc bậu bậu xằng qua chê.
Nào khi anh dỗ chẳng nghe,
Bây giờ xách nón chèo ghe đi tìm.
330. Ngọc sa xuống biển ngọc chìm,
Anh thất ngôn một chút không tìm được em.
Anh với tôi làm đôi sao xứng,
Bạc với vàng sao đứng đồng cân.
Trách ai tham phú phú bần,
Tham xa mà bỏ nghĩa gần thuở xưa.
Trách lòng em bậu đãi đưa,
Gạt anh dãi nắng dầm mưa nhọc nhằn.
Chỉ điều ai khéo xe săn,
Đố em thoát khỏi lưới giăng giữa trời.
Tưởng là đàng vắng hát chơi,
Hay đâu đàng vắng có người vãng lai.
Ngồi không sao chắng chắp gai,
Để khi có cá mượn chài ai cho.
Tiếng anh nho sĩ học trò,
Sao anh cạn dạ không dò ý em.
Xa xuôi chẳng đặng cắn quyền,
Biết là nhơn ngãi có thiềng cùng chăng.
Thương em vô giá quá chừng,
Trèo non quên mệt ngậm gừng quên cay.
340. Ngãi nhơn như bát nước đầy,
Đổ đi mà hốt sao tày thuở xưa.
Áo dài chẳng nệ quần thưa,
Trai khôn chẳng nệ vợ thừa thế gian.
Trước sau cũng vậy bớ chàng,
Đừng tham tơ lụa phụ phàng vải bô.
Vải bô em chịu cơ hàn,
Để anh tơ lụa cho nhàn tấm thân.
Không ai hôm sớm bạn cùng,
Nương mai mai gãy, dựa tùng tùng xiêu.
Gió hiu hiu dây chiu đứt đoạn,
Âm can trời nhớ bạn ta xưa.
Bạn cũ ta xưa nay đà biệt bộ,
Giá khách qua đàng thượng lộ hỏi thăm.
Biển cạn lòng anh không cạn,
Non núi kia mòn nghĩa bạn chớ vong.
Một vũng nước trong con cá vùng cũng đục,
Bậu đỏ như cục son tàu, gần mực cũng đen.
Củi tre than bọn khó nhen,
Thương nhau chẳng luận khó hèn làm chi.
350. Chơi xuân kẻo hết xuân đi,
Cái già lóc thóc nó thì theo sau.
Nghĩ mình vắng trước quạnh sau,
Soi gương trông thấy tóc râu mà buồn.
Rộng đồng thì gió thổi luông,
Khi vui thế nọ khi buồn thế kia.
Gặp mặt em đây anh muốn vầy duyên hai họ,
Sợ bụng em còn so đọ thấp cao.
Lộ bất hành bất đáo,
Chung bất đã bất minh,
Sương sa luỵ nhỏ đắm mình,
Đến nay mới biết là tình anh thương.
Lọng che sương dầu sườn cũng lọng,
Ô bịt vàng dầu trọng cũng ô.
Cha mẹ nàng muốn ăn cá thu,
Bắt anh đánh lưới mù mù tăm tăm.
Cha mẹ nàng đòi lễ vật một trăm,
Anh đi chín chục mười lăm quan ngoài.
Cha mẹ nàng đòi đôi bông tai,
Anh ra thợ bạc làm hai đôi vòng.
Làm sao thì nói cho xong,
Kẻo bún anh nguội kẻo lòng anh thiu.
360. Lòng anh thiu đem về luộc lại,
Bún anh nguội về đem đãi nước chua.
Bậu ôi! Muốn lấy chồng Ngô,
Lợi đây anh kể tông đồ em nghe.
Bước xuống ghe quạt che tay ngoắt,
Cất mái chèo ruột thắt từ cơn.
Ngãi nhơn nay giận mai hờn,
Lòng anh ở thẳng như đờn lên dây.
Ngó lên mây trắng, con trăng sáng,
Đám mây áng, con trăng lờ,
Làm sao anh cũng đợi chờ duyên em.
Phải chi anh có cánh như chim,
Bay lên đáp xuống đi tìm bạn xa.
Lấy chồng năm ngoái ngày xưa,
Năm nay chồng để như chưa có chồng.
Lựu lê anh cũng muốn trồng,
Hai em anh cũng thương đồng cả hai.
Thương ai chí quyết thương hoài,
Bảng treo mặc bảng thơ bài mặc thơ.
Ruộng ai thì nấy đắp bờ,
Duyên ai nấy gặp chớ rờ lấm tay.
270. Tình cờ mà gặp nhau đây,
Nào ai khẩn nguyện ăn chay mấy lần.
Khen cho con nhỏ cả gan,
Thuyền không bánh lái đâm ngang giữa dòng.
Miệng còn hôi sửa nực nồng,
Mảng chơi trống giấy, tơ hồng vội se.
Gió đùng đùng mưa rung lá hẹ,
Cám thương người có mẹ không cha.
Thôi thôi buông áo em ra,
Đặng em đi bán kẻo hoa em tàn.
Một mai trống lủng không hàn,
Dây dùi khó dứt bạn sang khó tìm.
Lưới thưa mà bủa cá kim,
Lòng qua thương bậu bậu tìm nơi nao?
Tối trời ngó chẳng thấy sao,
Em có nơi nào nói lại anh hay.
Từ chàng phụ thiếp tới nay,
Tưởng chàng với thiếp một ngày một xa.
Dầu nên cũng bởi mẹ cha,
Dầu không cũng nhớ cây đa bến đò.
380. Sông sâu sào vắn khó dò,
Muốn qua thăm bậu sợ đò không đưa.
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương.
Thấy em mũ mĩ anh thương,
Ba quân thiên hạ phố phường thiếu chi.
Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không.
Chẻ tre bện sáo ngăn sông,
Muốn cho đó vợ đây chồng mới ưng.
Gió đưa trăng con muỗi mòng xao xuyến,
Anh xa nàng về tiếng thị phi.
Nước trong cá lội thấy vi,
Anh không ở bạc chuyện gì với em.
Ơn cha ngãi mẹ chưa đến,
Bậu mong ôm gối cuốn mền theo ai.
Đường cũ em chớ rấp gai,
Để anh qua lại làm hai cửa nhà.
Nước chảy ra thương cha nhớ mẹ,
Nước chảy vào thương kẻ mồ côi.
390. Mồ côi ba thứ mồ côi,
Thứ ăn bát thịt thứ ngồi chiếu manh.
Nằm đêm nghe vạc trở canh,
Nghe chiêng gióng sầu nghe anh dỗ nàng.
Bao giờ anh chiếm đặng bảng vàng,
Ơn thầy ta trả nghĩa nàng nào vong.
Ngó thấy em đà đành bụng,
Biết bao giờ hiệp phụng vầy loan.
Tay em tay bạc tay vàng,
Sao anh không chuộng chuộng nàng tay không.
Em lấy chồng anh không có giận,
Sợ khi tối trời lửa cận mái tranh.
Thấy nàng anh nhớ vợ anh,
Vợ anh cũng bận áo xanh như nàng.
Xưa kia cũng ở một làng,
Bởi anh chậm bước nên nàng đi xa.
Thiếu chi quan khách đường xa,
Gà ở một nhà bôi mặt đá nhau.
Tiếc cây mía ngọt mà sâu.
Tiếc con gái tốt trọc đầu khó coi.
400. Cám thương hoa huệ mồ côi,
Đã mong vô chậu lại ngồi đất không.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]