Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Huỳnh Tịnh Của » Câu hát góp (1901)
Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:45
Thân em như giếng giữa đàng,
Người thanh rửa mặt, người phàm rửa chơn.
Bậu giận qua lại cười mơn,
Vuốt gan bậu xuống giận hờn làm chi.
Mấy lời vàng đá tri tri,
Dẫu rằng sống thác cũng ghi vào lòng.
Ân tình rày đã hết trông,
Ngãi nhân như nước tràn đồng khó ngăn.
Ngó lên sao mọc lăng xăng,
Hỏi em anh ở bất bằng chuyện chi.
Mặc ai nay lọc mai lừa,
Tham nơi sang trượng mà chừa khó khăn.
Thấy đèn em hổ với trăng,
Thấy em anh hổ đạo hằng thuở xưa.
Đồ bày lên võng đừng đưa,
Lên đu đừng nhún, thì chừa lang vân.
Vô tình chi bấy Ngưu lang,
Nỡ xui cho trẻ dở dang thêm sầu.
510. Gối luôn một gối đôi đầu,
Chung tình chưa mãn trống lầu vội tan.
Ví dầu cách trở đôi phang,
Trăm năm cũng nhớ lời vàng tỏ phân.
Chổi tiên quét sạch sân thần,
Gẫm qua với bậu nhiều lần gian nan.
Ai khôn bằng Tiết Đinh San,
Cũng còn mắc kế nàng Phàn Lê Huê.
Bấy lâu cách trở phu thê,
Tưởng em sang Sở phụ Tề mà thôi.
Thiên thời nhơn sự lưỡng tương thôi,
Sao em chẳng kiếm một nơi kẻo già.
Ớt non mà trổ hoa cà,
Lấy em chẳng đặng đến già thì thôi.
Phấn giồi mặt nọ tốt tươi,
Thuyền quyên bậu chở mấy mươi anh hùng.
mảng coi con quạ rỉa lông,
Chị em lân cận giật chồng không hay.
Đường dài ngựa chạy cát bay,
Ngãi nhân thẳm thẳm một ngày một xa.
520. Ngồi buồn phút thấy nhện sa,
Người thương trở dạ nhện đà đem tin.
Chẳng qua duyên nợ trời sinh,
Nhiều nơi cao luỹ cả thành vốn không.
Đèn ai leo lét bên sông,
Giống đèn mẹ chồng đi rước nàng dâu.
Dứt tình ruột lại quặn đau,
Nhơn sâm biết uống mấy tàu cho nguôi.
Năm canh luống những ngậm ngùi,
Bâng khuâng nhớn bạn đứng ngồi không an.
Đêm khuya ngồi dựa phòng loan,
Thúc tình nhớ bạn hai hàng luỵ rơi.
Phải chi cao đất thấp trời,
Hỏi thăm duyên nợ đổi dời phương nao.
Ví dầu phóng hoả phi đao,
Giận thì nói vậy lẽ nào chẳng thương.
Muốn chơi chậu cúc tam hường,
Liễu huê hiếm hiếm dọc đường thiếu chi.
Trách nàng nghe tiếng thị phi,
Phụ phàng nhơn ngãi chẳng vì ái ân.
530. Sống làm tướng thác làm thần,
Giết người bạc ngãi một lần mà thôi.
Phải duyên quán rách cũng ngồi,
Trái duyên nhà ngói dầu mời cụng không.
Tay bưng chậu cúc ba bông,
Thấy em có nghĩa muốn trồng xuống đây.
Chỉ điều kim tuyến biếng may,
Hiền thê vắng mặt một ngày khá thương.
Đắp bờ thì phải khai mương,
Đuốc soi hang tối khôn tường nẻo quanh.
Phải chi cải tử hườn sanh,
Mổ gan trao lại mới đành dạ qua.
Xin em giữ trọn đạo ba,
Sau dầu có thác cũng là thơm danh.
Đem lòng ngơ ngáo sao đành,
Chẳng duyên tơ tóc cũng tình ngãi nhơn.
Ham chơi bỗng dứt dây đờn,
Dầu cho chín giận mười hờn cũng nguôi.
Đêm khuya chẳng ngủ dậy ngồi,
Giận người ở bạc như vôi thế nầy.
540. Nhạn còn chích bạn lạc bầy,
Người đời sao khỏi khách đày hai phang.
Tới đây phân rẽ đôi đàng,
Của anh anh gánh của nàng nàng bưng.
Tiếc thay con thỏ năng năng,
Núp lờm chờ đợi bóng trăng bấy chầy.
Nàng như chim nọ đương bay,
Anh như con cá nọ mắc rày lưới giăng.
Khuyên đừng phụ chốn khó khăn,
Khó mà biết ngãi cũng bằng giàu sang.
Muốn vãng lai sợ nàng mang tiếng,
Giả khách qua đàng sớm viếng tối thăm.
Đũa tre một chiếc khó cầm,
Nằm đêm nghĩ lại thương thầm bạn xưa.
Chờ rm anh cũng muốn chờ,
Bao giờ rau muống lên bờ trổ bông.
Nón treo quai gãy thinh không,
Can chi bậu sợ phập phồng lá gan.
Cả kêu ở Tiết Đinh San,
Chớ mê Kim Định phụ phàng Lê Huê.
550. Gần sông cội mới ngã kề,
Tiếng tăm anh chịu em về tay ai.
Đá dầu nát, vàng dầu phai,
Trăm năm duyên nợ chẳng sai chút nào.
Anh em cốt nhục đồng bào,
Vợ chồng là đạo lẽ nào chẳng thương.
Mặc ai tham quế phụ hương,
Quế già quế rụi, hương còn thơm lâu.
Đại giả vương tiểu giả hầu,
Hai nơi cũng muốn bắc cầu hoà hai.
Tay cầm chiếc chiếu trải dài,
Miệng chào ông đội miền ngoài mới vô.
Cá lên khỏi nước cá khô,
Làm thân con gái loã lồ ai khen.
Lên yên khó nỗi lên yên,
Tiền căn báo hậu nhãn tiền thấy chưa.
Một lần cho tởn đến già,
Chớ đi nước mặn mà hà ăn chơn.
Phải chi lên đặng Ngọc Hoàng,
Lên coi sổ bộ duyên nàng về đâu.
560. Nhìn nhau luỵ ứa thâm bâu,
Nỗi thương chưa xiết nỗi sầu lại vương.
Nghĩ thôi đã giận lại thương,
Trách thay dạ đó, không tường lòng đây.
Dùng dằng tay lại bắt tay,
Đó đây là ngãi ngàn ngày chớ quên.
Lên non bẻ lá hoạ hình,
Hoạ cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương.
Bao giờ thiếp có xa chàng,
Đôi bông thiếp trả đôi vàng thiếp xin.
Nhứt ngôn trúng vạn sự thành,
Mấy lời anh nói có đành hay không.
Gươm linh treo trước bàn ông,
Dầu ai ở bạc máu hồng tuôn rơi.
Chim khôn bay nửa lưng trời,
Nực cười đứa dại nghe lời thị phi.
Trăm năm lòng gắn dạ ghì,
Dầu ai đem bạc đổi chì mặc ai.
Như vầy mới gọi là trai,
Trên lo nghĩa chúa dưới mài thảo thân.
570. Cửa quyền bướm liệng lăng xăng,
Muốn chơi tứ hữu lỗi ngần tam cang.
Xéo xanh đi đâu đứng đó,
Nghiêng tai dưới gió,
Thiếp kể công khó chàng nghe,
Nam nhơn chi chí,
Hải hà chi lượng,
Vượn lìa cây có ngày vượn rũ,
Anh xa nàng mặt ủ mày châu.
Đôi ta cách trở Hớn Ngô,
Cũng như rau nhút thả hồ không tươi.
Xứ xang là xứ xang người,
Trăm điều nhẫn nhịn đừng cười anh quê.
Bấy lâu cách lựu xa lê,
Nhộn nhàng ong bướm có hề chi không.
Bấy lâu chực tiết loan phòng,
Để cho bạn ngọc thỉ chung cạn lời.
Tỏ trăng chi bấy hỡi trời,
Để cho bạn ngọc phân lời thỉ chung.
Bụi dâu khum cây chùm gởi đóng,
Lúc sang giàu dù võng thiếu chi.
Trách nàng cạn dạ hẹp suy,
Chẳng toan kết tóc kịp thì làm ăn.
Trồng tre thì chớ bẻ măng,
Để cho măng lớn kết bè đưa dâu.
580. Đưa dâu thì đưa bằng ghe,
Chớ đưa bằng bè ướt áo dâu đi.
Áo dài đứt nút còn khuy,
Gái kia quá lứa lỡ thì hết duyên.
Đứng xa coi thể là tiên,
Lại gần nứt niểng như niền cối xay.
Cùng nhau vã tiếng một ngày,
Ngãi nhơn thẳm thẳm cũng tày ba thu.
Ham giàu mà lấy đứa ngu,
Của ăn hay hết đứa ngu hãy còn.
Vợ ba con anh còn để bỏ,
Huống chi nàng ngọn cỏ phất phơ.
Ngọn cỏ phất phơ ngọn cờ phơ phất,
Cơ hội nầy trời đất có hay.
Khen ai sao khéo đặt bày,
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
Ào ào gió giục mây Tần,
Một xe trong cõi hồng trần bước ra.
Rủ nhau lên viếng mả cha,
Tảo lăng mồ mẹ luỵ đà tuôn rơi.
590. Công cha trượng lắm cha ôi,
Ngãi mẹ bằng trời chín tháng cưu mang.
Giục ngựa buông cương lên đàng thượng lộ,
Trời hỡi trời duyên nợ về đâu?
Qua cầu than thở cùng cầu,
Cầu bao nhiêu nhịp, dạ sầu bấy nhiêu.
Trồng trầu thả lộn dây tiêu,
Con théo hát bội mẹ liều con hư.
Chẳng lo chi thiếp kiều cư,
Lo chàng chánh xã danh hư để đời.
Rượu kia nào có say người,
Ớ người say rượu chớ cười rượu say.
Say là say ngãi say nhơn,
Say câu Lý Bạch say đờn Bá Nha.
Người đời khác thể là hoa,
Sớm còn tối mất nở ra lại tàn.
Dốc lòng trồng cúc ngay hàng,
Hay đâu cúc mọc một đàng một cây.
Muốn cho có đó cùng đây,
Sơn lâm há để một cây nên rừng.
600. Vườn hoang con sóc nhảy tưng bừng,
Con ong qua nếm nhuỵ, con cá trừng giỡn sao.