Đăng bởi hongha83 vào 11/03/2008 20:07
Spake full well, in language quaint and olden,
One who dwelleth by the castled Rhine,
When he called the flowers, so blue and golden,
Stars, that in earth's firmament do shine.
Stars they are, wherein we read our history,
As astrologers and seers of eld;
Yet not wrapped about with awful mystery,
Like the burning stars, which they beheld.
Wondrous truths, and manifold as wondrous,
God hath written in those stars above;
But not less in the bright flowerets under us
Stands the revelation of his love.
Bright and glorious is that revelation,
Written all over this great world of ours;
Making evident our own creation,
In these stars of earth, these golden flowers.
And the Poet, faithful and far-seeing,
Sees, alike in stars and flowers, a part
Of the self-same, universal being,
Which is throbbing in his brain and heart.
Gorgeous flowerets in the sunlight shining,
Blossoms flaunting in the eye of day,
Tremulous leaves, with soft and silver lining,
Buds that open only to decay;
Brilliant hopes, all woven in gorgeous tissues,
Flaunting gayly in the golden light;
Large desires, with most uncertain issues,
Tender wishes, blossoming at night!
These in flowers and men are more than seeming;
Workings are they of the self-same powers,
Which the Poet, in no idle dreaming,
Seeth in himself and in the flowers.
Everywhere about us are they glowing,
Some like stars, to tell us Spring is born;
Others, their blue eyes with tears o'er-flowing,
Stand like Ruth amid the golden corn;
Not alone in Spring's armorial bearing,
And in Summer's green-emblazoned field,
But in arms of brave old Autumn's wearing,
In the centre of his brazen shield;
Not alone in meadows and green alleys,
On the mountain-top, and by the brink
Of sequestered pools in woodland valleys,
Where the slaves of nature stoop to drink;
Not alone in her vast dome of glory,
Not on graves of bird and beast alone,
But in old cathedrals, high and hoary,
On the tombs of heroes, carved in stone;
In the cottage of the rudest peasant,
In ancestral homes, whose crumbling towers,
Speaking of the Past unto the Present,
Tell us of the ancient Games of Flowers;
In all places, then, and in all seasons,
Flowers expand their light and soul-like wings,
Teaching us, by most persuasive reasons,
How akin they are to human things.
And with childlike, credulous affection
We behold their tender buds expand;
Emblems of our own great resurrection,
Emblems of the bright and better land
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/03/2008 20:07
Nói lời chí lý theo từ ngữ cổ
Một người ở sông Rhin san sát lâu đài
Dùng tiếng ngôi sao, lấp lánh thế gian này
Để chỉ muôn hoa xanh, vàng, đỏ
Hoa đúng là sao, để xem số mệnh
Như cách nhìn người tiên phán hoặc chiêm tinh
Nhưng hoa đâu bí huyền và ghê gớm
Như vạn sao trời hoa vẫn ngắm nhìn
Bao chân lý diệu kỳ, bội phần kỳ diệu
Được Chúa ghi cho tinh tú xa xăm
Nhưng hoa nhỏ xinh sáng ngời dưới đất
Đâu kém phần được Chúa ban ân
Điều thiên khải chói ngời và rạng rỡ
Ghi khắp nơi trên cõi đất mênh mang
Với người, sáng thế do tạo hoá
Đặt ở muôn hoa, tinh tú trần gian
Nhà thơ vốn trung thành và sáng suốt
Thấy rõ trong tinh tú và hoa
Phần giống nhau là sinh linh phổ quát
Rung động hoài khối óc, con tim
Dưới ánh dương, hoa xiết bao rực rỡ
Khóm hoa vui khoe sắc giữa ban mai
Lá rung rinh lót tơ mềm ánh bạc
Nụ tươi xinh chỉ nở để tàn phai
Hy vọng chói ngời, bọc nhung sặc sỡ
Đua nhau khoe sắc ánh vàng kim
Mong muốn nhiều, lối ra không rõ
Ý nguyện ngọt ngào nở rộ về đêm!
Điều quá hiển nhiên ở hoa và thi sĩ
Cả hai cùng động lực tạo nên
Động lực nhà thơ, không vẩn vơ mộng mị
Tìm thấy ở hoa và ở bản thân
Khắp chốn quanh ta muôn hoa rực rỡ
Có đoá tựa sao, báo hiệu xuân sang
Có đoá như mắt xanh bao lệ ngấn
Như nàng Rút kia giữa khóm ngô vàng
Đâu chỉ trong biểu tượng đẹp mùa xuân
Hoặc cánh đồng xanh hè vui lễ hội
Mà cả sắc phục thu già trung hậu
Giữa tấm khiên thu đúc đồng hun
Đâu chỉ cánh đồng lối đi xanh ngát
Đỉnh non cao thẳm hoặc cạnh bờ thanh
Của hồ hiu quạnh giữa thung rậm rạp
Nô lệ thiên nhiên cúi uống nước lành
Đâu chỉ ở nhà vòm chói lọi vinh quang
Hoặc nấm mồ hoang của loài muông thú
Mà ở cả đền đài cao to, cổ kính
Trên mộ anh hùng chạm đá hoa cương
Ở lều tranh người nông dân chất phác
Ở nhà tổ tường mái điêu tàn
Nói về Quá khứ cho Hiện tại
Kể chuyện muôn hoa thuở xa xăm
Vậy muôn nơi chốn, mọi thời gian
Hoa đẹp tươi luôn rủ cánh thần
Dạy ta những lẽ đầy thuyết phục
Hoa với người đúng họ hàng thân
Với lòng trìu mến đượm thơ ngây
Ta ngắm nụ hoa nở mỗi ngày
Như hình tượng phục sinh bất hủ
Dải đất ta hạnh phúc dâng đầy.