Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 29/07/2012 09:20
Nàng óng ả như mái lều lợp lụa
Giữa trưa hè đồng nắng gió mơn man
Sương đọng đã khô, dây buộc không còn chặt nữa
Lều đu đưa thoải mái nhẹ nhàng
Còn trụ gỗ tuyết tùng chính giữa
Là tháp lều vòi vọi hướng trời cao
Biểu hiện tâm hồn vững vàng kiên nghị
Dường như không ràng buộc mối dây nào
Nhưng vô kiềm toả thì cũng là buông thả
Với bao tơ tình và ý nghĩ vấn vương
Về mọi chuyện khắp mọi miền trái đất
Và ngọn gió hè chỉ cần khẽ giật
Trong phút giây đỏng đảnh thất thường
Cảnh câu thúc của mình lều nhận ra luôn
Gửi bởi hongha83 ngày 29/07/2012 09:12
Biển cuộn sóng xanh rờn ướt át
Nhưng ven bờ nơi sóng vừa tan
Lại xuất hiện nhiều con sóng khác
Còn lớn hơn, màu nâu, khô ran
Đó là vùng đất biển bồi lên
Để mở rộng thêm làng chài lưới
Và chôn sâu trong lòng cát sỏi
Những người chưa chết đuối ngoài khơi
Dù tường tận mọi địa hình mũi vịnh
Biển nào đâu hiểu được con người
Biển cứ ngỡ khi thay hình dạng
Con người sẽ bị mất hồn thôi
Người bỏ lại con thuyền trên biển
Mặc cho chìm, bỏ nốt cả lều tranh
Người càng được thảnh thơi suy nghĩ
Nhờ vứt thêm một cái vỏ của mình
Gửi bởi hongha83 ngày 10/03/2008 20:07
Nói lời chí lý theo từ ngữ cổ
Một người ở sông Rhin san sát lâu đài
Dùng tiếng ngôi sao, lấp lánh thế gian này
Để chỉ muôn hoa xanh, vàng, đỏ
Hoa đúng là sao, để xem số mệnh
Như cách nhìn người tiên phán hoặc chiêm tinh
Nhưng hoa đâu bí huyền và ghê gớm
Như vạn sao trời hoa vẫn ngắm nhìn
Bao chân lý diệu kỳ, bội phần kỳ diệu
Được Chúa ghi cho tinh tú xa xăm
Nhưng hoa nhỏ xinh sáng ngời dưới đất
Đâu kém phần được Chúa ban ân
Điều thiên khải chói ngời và rạng rỡ
Ghi khắp nơi trên cõi đất mênh mang
Với người, sáng thế do tạo hoá
Đặt ở muôn hoa, tinh tú trần gian
Nhà thơ vốn trung thành và sáng suốt
Thấy rõ trong tinh tú và hoa
Phần giống nhau là sinh linh phổ quát
Rung động hoài khối óc, con tim
Dưới ánh dương, hoa xiết bao rực rỡ
Khóm hoa vui khoe sắc giữa ban mai
Lá rung rinh lót tơ mềm ánh bạc
Nụ tươi xinh chỉ nở để tàn phai
Hy vọng chói ngời, bọc nhung sặc sỡ
Đua nhau khoe sắc ánh vàng kim
Mong muốn nhiều, lối ra không rõ
Ý nguyện ngọt ngào nở rộ về đêm!
Điều quá hiển nhiên ở hoa và thi sĩ
Cả hai cùng động lực tạo nên
Động lực nhà thơ, không vẩn vơ mộng mị
Tìm thấy ở hoa và ở bản thân
Khắp chốn quanh ta muôn hoa rực rỡ
Có đoá tựa sao, báo hiệu xuân sang
Có đoá như mắt xanh bao lệ ngấn
Như nàng Rút kia giữa khóm ngô vàng
Đâu chỉ trong biểu tượng đẹp mùa xuân
Hoặc cánh đồng xanh hè vui lễ hội
Mà cả sắc phục thu già trung hậu
Giữa tấm khiên thu đúc đồng hun
Đâu chỉ cánh đồng lối đi xanh ngát
Đỉnh non cao thẳm hoặc cạnh bờ thanh
Của hồ hiu quạnh giữa thung rậm rạp
Nô lệ thiên nhiên cúi uống nước lành
Đâu chỉ ở nhà vòm chói lọi vinh quang
Hoặc nấm mồ hoang của loài muông thú
Mà ở cả đền đài cao to, cổ kính
Trên mộ anh hùng chạm đá hoa cương
Ở lều tranh người nông dân chất phác
Ở nhà tổ tường mái điêu tàn
Nói về Quá khứ cho Hiện tại
Kể chuyện muôn hoa thuở xa xăm
Vậy muôn nơi chốn, mọi thời gian
Hoa đẹp tươi luôn rủ cánh thần
Dạy ta những lẽ đầy thuyết phục
Hoa với người đúng họ hàng thân
Với lòng trìu mến đượm thơ ngây
Ta ngắm nụ hoa nở mỗi ngày
Như hình tượng phục sinh bất hủ
Dải đất ta hạnh phúc dâng đầy.
Gửi bởi hongha83 ngày 10/03/2008 10:08
Ta nghe xiêm áo của Chúa đêm
Lướt nền đá gấm ẩn sau rèm
Nàng bận da chồn viền ánh sáng
Chiếu từ cao thẳm chốn thần tiên!
Ta cảm nhận Chúa đêm hiện diện
Bởi oai phong, huyền ảo, diễm kiều
Tĩnh lặng là nơi Nàng ngự trị
Là nơi ẩn hiện Người ta yêu
Ta lắng âm thanh của buồn vui
Trong tiếng chuông ngân gióng liên hồi
Đầy ắp tân phòng lầu Nữ chúa
Như vần thơ cổ tụng ngàn đời
Hồn ta luôn uống niềm thanh thản
Từ những bình khí mát nửa đêm
Mạch nước thanh bình ngàn năm chảy
Cũng từ nguồn khí của tự nhiên
Đêm thiêng! Ta nhớ mãi lời răn
Như bao người trước đã nhập tâm
Tay đặt lên môi thần Sầu não
Sẽ làm môi im bặt tiếng than
Thanh bình! Thanh bình! Lòng tha thiết
Ta ước Nàng hạ cánh trần gian
Nàng vạn cầu mong, Nàng đẹp nhất
Nàng muôn yêu dấu hỡi Chúa đêm!
Gửi bởi hongha83 ngày 10/03/2008 09:51
Dưới cây dẻ lớn lá xum xuê
Là xưởng rèn con chốn làng quê
Dáng bác phó rèn nom lực lưỡng
Tay gân guốc đập sớm rồi khuya
Cơ bắp đôi tay cuồn cuộn nổi
Khoẻ như giàn sắt gánh thân xe
Tóc quăn đen nhánh xoã đôi vai
Mặt xạm da nâu bởi tháng ngày
Mồ hôi đẫm trán bao lương thiện
Sống bằng công việc nhận vào tay
Nhìn thẳng mọi người không hổ thẹn
Bởi không công nợ bất kỳ ai
Ngày tới ngày qua, sáng lại chiều
Bễ lò đỏ lửa nóng như thiêu
Tay quai búa tạ vang thôn xóm
Khi hạ khi nâng, nhịp đập đều
Như gã coi chuông, khi nắng xế
Chuông làng, thanh thả kéo ngân reo
Lũ trẻ trên đường đi học về
Nhìn qua cửa lớn mở bên hè
Mê xem lò lửa đang bừng chói
Bễ thở phì phò, đứng lắng nghe
Chộp lấy đốm tàn theo khói tản
Y như trên bãi đập rơm mì
Chủ nhật bác đi lễ nhà thờ
Ngồi xen cùng chỗ lũ con thơ
Chăm chú nghe cha trên bục giảng
Nghe con gái lớn giọng vang to
Cùng các bạn làng trong hợp xướng
Lòng rộn niềm vui chẳng bến bờ
Tiếng con như tiếng vợ yêu thương
Giờ đang ca hát tận thiên đường
Lại nhớ bạn đời mau bạc phận
Lúc này yên nghỉ dưới hàng dương
Chợt lấy bàn tay đầy chai sạn
Lau đi dòng lệ bỗng trào tuôn
Lao động, mừng vui lẫn ưu phiền
Đường đời lặng lẽ bác đi lên
Mỗi sáng bắt đầu làm việc mới
Mỗi chiều xong việc mãi gần đêm
Công việc định ra làm được trọn
Để rồi giấc ngủ được bình yên
Ơi bạn vàng, xin cảm ơn người
Cảm ơn bài học dạy cho đời!
Lò đời cháy bỏng y như thế
Của cải ta đều phải luyện tôi
Ý nghĩ, việc làm đều cũng vậy
Định hình trên một chiếc đe đời.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]