Nàng óng ả như mái lều lợp lụa
Giữa trưa hè đồng nắng gió mơn man
Sương đọng đã khô, dây buộc không còn chặt nữa
Lều đu đưa thoải mái nhẹ nhàng
Còn trụ gỗ tuyết tùng chính giữa
Là tháp lều vòi vọi hướng trời cao
Biểu hiện tâm hồn vững vàng kiên nghị
Dường như không ràng buộc mối dây nào
Nhưng vô kiềm toả thì cũng là buông thả
Với bao tơ tình và ý nghĩ vấn vương
Về mọi chuyện khắp mọi miền trái đất
Và ngọn gió hè chỉ cần khẽ giật
Trong phút giây đỏng đảnh thất thường
Cảnh câu thúc của mình lều nhận ra luôn


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)