Đăng bởi hongha83 vào 11/03/2008 10:30
Out of the bosom of the Air,
Out of the cloud-folds of her garments shaken,
Over the woodlands brown and bare,
Over the harvest-fields forsaken,
Silent, and soft, and slow
Descends the snow.
Even as our cloudy fancies take
Suddenly shape in some divine expression,
Even as the troubled heart doth make
In the white countenance confession,
The troubled sky reveals
The grief it feels.
This is the poem of the air,
Slowly in silent syllables recorded;
This is the secret of despair,
Long in its cloudy bosom hoarded,
Now whispered and revealed
To wood and field.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/03/2008 10:30
Đã lìa bỏ lòng không gian thăm thẳm
Đã lìa bỏ áng mây nhẹ bồng bềnh
Lang thang mãi trên rừng sâu trơ trọi
Xa cánh đồng sau vụ gặt chênh vênh
Rồi chầm chậm dịu dàng không tiếng động
Ta thả mình rơi nhẹ giữa mông mênh
Ta tưởng tượng mây cũng mơ màng thế
Hình hài kia thiêng liêng quá vẽ vời
Ngay cả lúc trái tim mình hồi hộp
Thú nhận rằng ôi màu trắng đầy vơi
Bầu trời đó biết nói gì manh động
Là niềm đau ta cảm thấy trong người
Thơ này viết là cho không gian ấy
Những vần êm là làn điệu ngân dài
Bí mật này vẫn mãi là vô vọng
Nghe trong lòng mây xám ngút ngàn bay
Thì thào mãi cũng không hề biết được
Lời nói này cho rừng núi đồng hay