Đứng trước gương anh thắt chiếc cà vạt
Chợt nghe vợ nói (và nhìn lên tường):
“Thế em nên kể giấc mơ như thật?
Trong mơ, em vẫn cầm dao bình thường

Em nâng dao lên, tự đâm vào tay đau nhói
và cắt, như thể cánh tay là ổ bánh mì
Anh ở đó. Chúng ta không dám nói
Và máu dần thấm đỏ hai bàn tay

Máu lặng lẽ chảy vào lớp viền tấm thảm
Em sợ hãi và hy vọng nghe một từ thôi
Em nhìn anh. Anh như trong suy gẫm
Rồi anh nói: ‘Con dao biến đâu rồi...’

Anh cúi xuống. Nhưng không thể tìm thấy
Em gọi: ‘Giúp em ngay chứ!’ Nhưng anh
anh chỉ nói: ‘Tay em phải băng lại’
và nhìn em như xem vở kịch chẳng đành

Em lạnh quá, tưởng như gần chết cóng
Anh đứng kia với vẻ mặt âu sầu
và muốn gọi bác sĩ thật nhanh chóng
và người cứu nạn. Nhưng mà có gọi đâu

Rồi anh lấy mũ, áo choàng dợm đi khỏi
và nói: ‘Giờ anh phải đến văn phòng!’
Và đi ra ngoài. Và máu chảy không ngừng nghỉ
Và trong mơ em chết. Mà lại vui trong lòng...”

Đứng trước gương, anh thắt cà vạt
Nhìn qua gương, vợ không còn nói một lời
Và khi chiếc cà vạt đã được anh thắt
anh cầm chiếc lược. Và chải lại đường ngôi


03/07/2023

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)