Bản dịch của Trương Việt Linh

Chàng Vương vừa lướt khướt say,
Rút gươm chém đất hát ngay “Đừng buồn”.
Ta nên giúp bác một lần,
Kỳ tài lỗi lạc khốn cùng mãi đeo.
Cành to ngày tháng gió reo,
Biển khơi rẽ sóng giương vây cá kình.
Cởi gươm thôi chớ trùng trình,
Mái chèo sông Cẩm trông chừng về tây.
Giày vàng đến ngõ ai đây?
Trọng Tuyên đã trãi trên lầu mấy xuân.
“Mắt xanh” cất giọng vang lừng,
Người trong mắt ấy xem chừng già thay!