Chàng Vương ngà ngà,
Rút kiếm chém đất, hát: "Đừng lo!
Ta giúp người cho,
Người tài ẩn nhẫn đợi thời cơ!
Gió rung cây gụ, ngày lay chuyển,
Sóng vẫy cá kình, biển rộng ra.
Xếp gươm hãy cất đi mà,
Mái chèo sông Gấm trông nhờ phía tây.
Nhà nào nương tựa được đây,
Vương Xán gác trọ tháng ngày trôi qua."
Mắt xanh, bạn quý vang ca,
Con người lý tưởng của già này đây!