Bản dịch của Phan Ngọc

Một căn nhà cách xa quê cũ,
Rừng trống không, bảng lảng bóng chiều.
Địch biên tái thổi buồn thiu,
Thuyền sông mắt dõi nhìn theo một mình.
Đất Ba Thục tôi sinh lắm bệnh,
Nhớ đất Kinh đằng đẵng bao năm.
Giống nhà Vương Xán đã làm,
Trước Nghiễn Sơ giếng vẫn còn lại đây.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]