Bản dịch của Phạm Doanh

Tây cầu Vạn lý một mái tranh,
Đầm Bách Hoa, nước sáng long lanh.
Gió ôm trúc biếc, dáng kiều diễm,
Mưa ủ hoa sen, hương toả quanh.
Bạn cũ lương cao, thư im bặt,
Con thơ gạo thiếu, mặt xám xanh.
Muốn lấp hố hang mình buông thả,
Già càng khùng dữ: tự chê mình.