Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Anh nhợt nhạt. Nghĩ con đường khủng khiếp.
Những bóng ma đầy lấp tâm can.
Ngực lép kẹp đỡ cú đòn cuộc sống.
Má hóp hoài nghi với thời gian.

Tóc rối bời thành từng lọn xoắn
Xoã trên trán cao hằn nếp nhăn
Nhưng vẻ đẹp vẫn bừng lên ngời ngợi
Cháy bỏng ước mơ như trong tranh.

Gác xép chật anh ngồi trong ánh nến,
Leo lét sắp tàn còn một mẩu nữa thôi.
Với chiếc bút chì anh bầu bạn
Ghi những tâm tình mai chia sẻ với đời.

Anh viết những bài ca buồn bã trầm tư,
Bằng trái tim anh ngược về quá khứ.
Và tiếng thì thầm tâm tình riêng ấy...
Sớm mai thôi anh mang đổi thành xu.