Ta đi đánh giặc Đông Sơn,
Lâu rồi mà chẳng buồn hơn trở về.
Ta từ đông đến nơi quê,
Mưa rơi lác đác buồn thê lương rồi.
Dây dưa quả loã trái rời,
Kết lan dưới đất thấy rơi bên nhà.
Trong nhà bọ đất thấy ra,
Nhện thì giăng lưới ngang qua cửa nhà.
Bên nhà hươu hoẳng đi qua,
Con giời bò sáng nhởn nha lập loè.
Xa lâu nhà cửa hoang quê,
Với ta cũng chỉ nhớ về mà thôi.