Bản dịch của Tạ Phương

Trên cửa sổ là trăng. Dưới là ngọn gió,
Cây dương trụi trần ánh bạc trong đêm.

Tiếng đàn gió khóc than, cô độc quá -
Thân thiết vô cùng, cũng thật xa xăm.

Bài hát hào hùng hết cười lại khóc.
Đâu cây gia của tôi, gia cổ thụ đâu rồi?

Ngày hội năm nao… chính tôi háo hức
Đến với người yêu, đàn gió kéo liên hồi.

Mà giờ đây với nàng tôi thành vô nghĩa.
Trong khúc hát lạ xa - cười, khóc một mình thôi.