Liếp nhà ven sông Đuôi Rồng,
Gia chủ ở ẩn, buồn lòng bỗng vui.
Tâm hồn như trăng sáng ngời,
Trước nhà sừng sững muôn đời núi xanh.
Sách đỡ thân thể mong manh,
Uống chung rượu để mặt thành hồng tươi.
Bao ngày chẳng đỏ lửa rồi,
Lẽ nào ăn được hoa tươi nở vàng?