Nóng như nung. Ruồi bay loạn xạ.
Vườn oằn mình khô héo dưới trời.
Sân nhà thờ mấy bà già còng gập
Ngái ngủ thẫn thờ túm tụm ngồi.
Tôi chau mày nhìn người tàn phế,
Và suy nghĩ xem có lẽ nào,
Tôi khổng đủ sức mang cho hắn
Một đồng năm xu, dù cũng xứng thôi?
Và có lẽ nào tôi ngày càng khô cứng
Thưa vắng dần cảm xúc, khóc, và yêu?
Cứ như thể tôi cũng đang lang bạt
Trong cơn mơ đầy bất ổn nóng như thiêu…