Dù em bị người ta uống cạn rồi,
Nhưng vẫn còn lại cho ta chút ít
Làn khói xám vấn vương trên mái tóc
Cặp mắt đầy mệt mỏi lúc thu về.

Ôi lứa tuổi vào thu đầy thương mến
Ta quý em hơn khi tuổi trẻ giữa hè
Cùng với trí tưởng tượng của nhà thơ
Ta đã thích em gấp đôi rồi đấy.

Bằng trái tim ta không hề nói dối,
Vì thế nên ta cao giọng huênh hoang
Ta chẳng sợ gì khi tuyên bố ngang tàng
Từ giờ trở đi ta sẽ thôi du đãng

Đã đến lúc thôi hung hăng quậy phá
Hành xử côn đồ không biết sợ một ai.
Vì trái tim này đã tràn ngập sục sôi
Dòng máu nóng chứa đầy men tỉnh táo.

Và tháng chín gõ cừa nhà ta đấy
Bằng cành liễu thu đỏ thắm đất trời
Báo trước để ta sẵn sàng đón nhận
Lúc thu về bình thản nhẹ nhàng thôi.

Với bao người ta đã làm lành trước,
Chẳng mất mát, không khiên cưỡng gì đâu.
Nước Nga trong mắt ta giờ đã khác
Nhà cửa, nghĩa trang nay cũng bạc màu.

Ta quay nhìn khắp quanh ta thấu suốt
Dù ở đây, ở đó, bất kỳ đâu,
Chỉ mình em, người bạn, người em gái
Đồng hành cùng thi sĩ vạn dặm sầu.

Chỉ với riêng mình em ta có thể,
Giữ cho mình kiện định suốt về sau
Để ngợi ca bóng chiều tà trên phố
Và những ngày sống càn quấy đã lâu.