Cố quốc non sông đổi hết rồi,
Vườn xưa dâu cúc nửa hoang tồi.
Mênh mang trời đất thân làm khách,
Phong trần nhiễu loạn hủ nho thôi.
Xương bệnh khẳng khiu gầy như núi,
Trăng khuya làm bạn phận bề tôi.
Khuyên mình lắng trải vui cùng rượu,
Hỏi cụ Tam Lư say nữa thôi.