Kỷ niệm về em vụt hiện về từ đêm tối ở nơi tôi.
Dòng sông nối với biển lời thở than bướng bỉnh.
Bơ vơ như kè bến lúc ban mai.
Đã tới giờ khởi hành, ôi kẻ bị bỏ rơi!
Những cánh hoa lạnh rơi mưa trên tim ta.
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, hang động ác độc của những kẻ bị chìm đắm!
Trong mi đã chất chứa bao cuộc chiến tranh và bao lần bay bổng.
Từ mi đã cất lên bao đôi cánh những cánh chim của khúc ca.
Mi đã tự vùi chôn tất cả, như xa cách.
Như biển, như thời gian. Trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Thủa ấy là giờ phút hân hoan của vồ vập và nụ hôn.
Giờ phút của sững sờ rực sáng như một ngọn hải đăng.
Ôi nỗi lo âu của người hoa tiêu, sự cuồng nhiệt của kẻ mù lòa phóng xuống nước,
cơn say tình mờ mịt, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ở tuổi thơ sương mù hồn ta đã chắp cánh và bị thương.
Ôi kẻ khám phá bị lạc đường, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Mi đã ôm choàng lấy nỗi đau, mi đã bấu víu vào dục vọng.
Nỗi buồn đã quật ngã mi, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ta đã khiến bức tường của bóng tối lùi lại,
ta đã rời xa sự thèm thuồng và động tác.
Ôi xác thịt, xác thịt ta, ôi người đàn bà ta đã yêu và đã mất,
vào giờ phút ẩm ướt này ta đã kêu cầu mi và biến mi thành khúc ca.
Như một chiếc bình mi đã chứa đựng niềm âu yếm bao la,
và lãng quên bao la cũng đã khiến mi tan nát như một chiếc bình.
Thủa ấy là đen tối, nỗi cô đơn đen tối của những hải đảo,
và ở đấy, người đàn bà của ái tình ơi, hai cánh tay em đã mở rộng đón tôi.
Thủa ấy là đói khát, và em đã là trái chín.
Thủa ấy là tang tóc và đổ nát, và em đã là phép nhiệm mầu.
A làm thế nào, em hỡi, em đã cầm giữ tôi lại được
trên miền đất của hồn em, và trong thập giá đôi tay em!
Cơn thèm khát em của tôi quả đã là khủng khiếp nhất và ngắn ngủi nhất,
hỗn loạn và say sưa nhất, căng thẳng và ham hố nhất.
Ôi nghĩa địa của những nụ hôn, nơi những nấm mộ của mi còn ánh lửa,
và dù bị chim rúc rỉa những chùm nho còn rực cháy.
Ôi đôi môi đã cắn, ôi tứ chi đã hôn,
ôi hàm răng đói khát, ôi những thân xác quấn quít.
Ôi sự giao hợp điên cuồng của hy vọng và tận lực
đã nối liền chúng ta và khiến chúng ta tuyệt vọng.
Và niềm âu yếm, nhẹ như làn nước và như bột mịn.
Và một từ vừa mới chớm nở trên môi.
Ấy chính là định mệnh nơi khát vọng của ta đã tới,
nơi khát vọng của ta đã ngã, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, trên mi tất cả đã đổ xuống,
có nỗi đau nào mi chưa diễn tả, có lớp sóng nào đã chẳng bóp ngẹt mi.
Từ đỉnh mộ này tới đỉnh mộ kia mi còn bốc cháy và còn ca hát.
Đứng thẳng như một người thủy thủ trước mũi tàu.
Mi còn bừng nở trong những khúc ca, mi còn nát tan trên những dòng nước.
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, giếng nước để ngỏ và cay đắng.
Ôi kẻ phóng xuống nước mù lòa và xanh xao, kẻ bắn ná bạc phước,
kẻ khám phá bị lạc đường, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Đã tới giờ khởi hành, giờ phút rất đớn đau và lạnh lẽo
giờ phút mà đêm tối áp đặt trên mọi thời biểu.
Biển quấn vòng đai ồn ào quanh bờ biển.
Lạnh lẽo những vì sao xuất hiện và tối đen những cánh chim bay đi.
Bơ vơ như kè bến lúc ban mai.
Trong tay ta chỉ có chiếc bóng rung rinh se mình lại.
A quả đã thật xa. Xa hơn hết thảy.
Đã tới giờ khởi hành. Ôi kẻ bị bỏ rơi!