Thơ » Chilê » Pablo Neruda » Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca (1924)
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 03/08/2007 16:42, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 21/02/2017 21:32
Emerge tu recuerdo de la noche en que estoy.
El río anuda al mar su lamento obstinado.
Abandonado como los muelles en el alba.
Es la hora de partir, oh abandonado!
Sobre mi corazón llueven frías corolas.
Oh sentina de escombros, feroz cueva de náufragos!
En ti se acumularon las guerras y los vuelos.
De ti alzaron las alas los pájaros del canto.
Todo te lo tragaste, como la lejanía.
Como el mar, como el tiempo. Todo en ti fue naufragio!
Era la alegre hora del asalto y el beso.
La hora del estupor que ardía como un faro.
Ansiedad de piloto, furia de buzo ciego,
turbia embriaguez de amor, todo en ti fue naufragio!
En la infancia de niebla mi alma alada y herida.
Descubridor perdido, todo en ti fue naufragio!
Te ceñiste al dolor, te agarraste al deseo.
Te tumbó la tristeza, todo en ti fue naufragio!
Hice retroceder la muralla de sombra.
anduve más allá del deseo y del acto.
Oh carne, carne mía, mujer que amé y perdí,
a ti en esta hora húmeda, evoco y hago canto.
Como un vaso albergaste la infinita ternura,
y el infinito olvido te trizó como a un vaso.
Era la negra, negra soledad de las islas,
y allí, mujer de amor, me acogieron tus brazos.
Era la sed y el hambre, y tú fuiste la fruta.
Era el duelo y las ruinas, y tú fuiste el milagro.
Ah mujer, no sé cómo pudiste contenerme
en la tierra de tu alma, y en la cruz de tus brazos!
Mi deseo de ti fue el más terrible y corto,
el más revuelto y ebrio, el más tirante y ávido.
Cementerio de besos, aún hay fuego en tus tumbas,
aún los racimos arden picoteados de pájaros.
Oh la boca mordida, oh los besados miembros,
oh los hambrientos dientes, oh los cuerpos trenzados.
Oh la cópula loca de esperanza y esfuerzo
en que nos anudamos y nos desesperamos.
Y la ternura, leve como el agua y la harina.
Y la palabra apenas comenzada en los labios.
Ese fue mi destino y en él viajó mi anhelo,
y en él cayó mi anhelo, todo en ti fue naufragio!
Oh sentina de escombros, en ti todo caía,
qué dolor no exprimiste, qué olas no te ahogaron.
De tumbo en tumbo aún llameaste y cantaste
de pie como un marino en la proa de un barco.
Aún floreciste en cantos, aún rompiste en corrientes.
Oh sentina de escombros, pozo abierto y amargo.
Pálido buzo ciego, desventurado hondero,
descubridor perdido, todo en ti fue naufragio!
Es la hora de partir, la dura y fría hora
que la noche sujeta a todo horario.
El cinturón ruidoso del mar ciñe la costa.
Surgen frías estrellas, emigran negros pájaros.
Abandonado como los muelles en el alba.
Sólo la sombra trémula se retuerce en mis manos.
Ah más allá de todo. Ah más allá de todo.
Es la hora de partir. Oh abandonado.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 03/08/2007 16:42
Có 1 người thích
Kỷ niệm về em vụt hiện về từ đêm tối ở nơi tôi.
Dòng sông nối với biển lời thở than bướng bỉnh.
Bơ vơ như kè bến lúc ban mai.
Đã tới giờ khởi hành, ôi kẻ bị bỏ rơi!
Những cánh hoa lạnh rơi mưa trên tim ta.
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, hang động ác độc của những kẻ bị chìm đắm!
Trong mi đã chất chứa bao cuộc chiến tranh và bao lần bay bổng.
Từ mi đã cất lên bao đôi cánh những cánh chim của khúc ca.
Mi đã tự vùi chôn tất cả, như xa cách.
Như biển, như thời gian. Trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Thủa ấy là giờ phút hân hoan của vồ vập và nụ hôn.
Giờ phút của sững sờ rực sáng như một ngọn hải đăng.
Ôi nỗi lo âu của người hoa tiêu, sự cuồng nhiệt của kẻ mù lòa phóng xuống nước,
cơn say tình mờ mịt, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ở tuổi thơ sương mù hồn ta đã chắp cánh và bị thương.
Ôi kẻ khám phá bị lạc đường, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Mi đã ôm choàng lấy nỗi đau, mi đã bấu víu vào dục vọng.
Nỗi buồn đã quật ngã mi, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ta đã khiến bức tường của bóng tối lùi lại,
ta đã rời xa sự thèm thuồng và động tác.
Ôi xác thịt, xác thịt ta, ôi người đàn bà ta đã yêu và đã mất,
vào giờ phút ẩm ướt này ta đã kêu cầu mi và biến mi thành khúc ca.
Như một chiếc bình mi đã chứa đựng niềm âu yếm bao la,
và lãng quên bao la cũng đã khiến mi tan nát như một chiếc bình.
Thủa ấy là đen tối, nỗi cô đơn đen tối của những hải đảo,
và ở đấy, người đàn bà của ái tình ơi, hai cánh tay em đã mở rộng đón tôi.
Thủa ấy là đói khát, và em đã là trái chín.
Thủa ấy là tang tóc và đổ nát, và em đã là phép nhiệm mầu.
A làm thế nào, em hỡi, em đã cầm giữ tôi lại được
trên miền đất của hồn em, và trong thập giá đôi tay em!
Cơn thèm khát em của tôi quả đã là khủng khiếp nhất và ngắn ngủi nhất,
hỗn loạn và say sưa nhất, căng thẳng và ham hố nhất.
Ôi nghĩa địa của những nụ hôn, nơi những nấm mộ của mi còn ánh lửa,
và dù bị chim rúc rỉa những chùm nho còn rực cháy.
Ôi đôi môi đã cắn, ôi tứ chi đã hôn,
ôi hàm răng đói khát, ôi những thân xác quấn quít.
Ôi sự giao hợp điên cuồng của hy vọng và tận lực
đã nối liền chúng ta và khiến chúng ta tuyệt vọng.
Và niềm âu yếm, nhẹ như làn nước và như bột mịn.
Và một từ vừa mới chớm nở trên môi.
Ấy chính là định mệnh nơi khát vọng của ta đã tới,
nơi khát vọng của ta đã ngã, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, trên mi tất cả đã đổ xuống,
có nỗi đau nào mi chưa diễn tả, có lớp sóng nào đã chẳng bóp ngẹt mi.
Từ đỉnh mộ này tới đỉnh mộ kia mi còn bốc cháy và còn ca hát.
Đứng thẳng như một người thủy thủ trước mũi tàu.
Mi còn bừng nở trong những khúc ca, mi còn nát tan trên những dòng nước.
Ôi chốn hoang tàn đổ nát, giếng nước để ngỏ và cay đắng.
Ôi kẻ phóng xuống nước mù lòa và xanh xao, kẻ bắn ná bạc phước,
kẻ khám phá bị lạc đường, trong mi tất cả đã chỉ là chìm đắm!
Đã tới giờ khởi hành, giờ phút rất đớn đau và lạnh lẽo
giờ phút mà đêm tối áp đặt trên mọi thời biểu.
Biển quấn vòng đai ồn ào quanh bờ biển.
Lạnh lẽo những vì sao xuất hiện và tối đen những cánh chim bay đi.
Bơ vơ như kè bến lúc ban mai.
Trong tay ta chỉ có chiếc bóng rung rinh se mình lại.
A quả đã thật xa. Xa hơn hết thảy.
Đã tới giờ khởi hành. Ôi kẻ bị bỏ rơi!
Gửi bởi tathanhtan ngày 18/04/2011 00:00
Có 1 người thích
The memory of you emerges from the night around me.
The river mingles its stubborn lament with the sea.
Deserted like the wharves at dawn.
It is the hour of departure, oh deserted one!
Cold flower heads are raining over my heart.
Oh pit of debris, fierce cave of the shipwrecked.
In you the wars and the flights accumulated.
From you the wings of the song birds rose.
You swallowed everything, like distance.
Like the sea, like time. In you everything sank!
It was the happy hour of assault and the kiss.
The hour of the spell that blazed like a lighthouse.
Pilot’s dread, fury of a blind diver,
turbulent drunkenness of love, in you everything sank!
In the childhood of mist my soul, winged and wounded.
Lost discoverer, in you everything sank!
You girdled sorrow, you clung to desire,
sadness stunned you, in you everything sank!
I made the wall of shadow draw back,
beyond desire and act, I walked on.
Oh flesh, my own flesh, woman whom I loved and lost,
I summon you in the moist hour, I raise my song to you.
Like a jar you housed the infinite tenderness,
and the infinite oblivion shattered you like a jar.
There was the black solitude of the islands,
and there, woman of love, your arms took me in.
There were thirst and hunger, and you were the fruit.
There were grief and the ruins, and you were the miracle.
Ah woman, I do not know how you could contain me
in the earth of your soul, in the cross of your arms!
How terrible and brief was my desire of you!
How difficult and drunken, how tensed and avid.
Cemetery of kisses, there is still fire in your tombs,
still the fruited boughs burn, pecked at by birds.
Oh the bitten mouth, oh the kissed limbs,
oh the hungering teeth, oh the entwined bodies.
Oh the mad coupling of hope and force
in which we merged and despaired.
And the tenderness, light as water and as flour.
And the word scarcely begun on the lips.
This was my destiny and in it was the voyage of my longing,
and in it my longing fell, in you everything sank!
Oh pit of debris, everything fell into you,
what sorrow did you not express, in what sorrow are you not drowned!
From billow to billow you still called and sang.
Standing like a sailor in the prow of a vessel.
You still flowered in songs, you still broke in currents.
Oh pit of debris, open and bitter well.
Pale blind diver, luckless slinger,
lost discoverer, in you everything sank!
It is the hour of departure, the hard cold hour
which the night fastens to all the timetables.
The rustling belt of the sea girdles the shore.
Cold stars heave up, black birds migrate.
Deserted like the wharves at dawn.
Only the tremulous shadow twists in my hands.
Oh farther than everything. Oh farther than everything.
It is the hour of departure. Oh abandoned one.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Takya Do ngày 21/02/2017 21:32
Có 1 người thích
Bóng đêm vây quanh ta trỗi lên ký ức về em.
Con sông hoà vào biển khúc ca não nề dai dẳng.
Như bến cảng lúc hừng đông, ôi hoang vắng.
Giờ tàu nhổ neo đã điểm, còn trơ trọi một mình ta!
Mưa xuống tim ta những cánh hoa buốt lạnh.
Ô, trái tim khác chi đáy con tầu chứa đầy phế tích, khác chi hang hốc hung hiểm của kẻ chết đắm!
Phiêu bồng trong lòng ngươi tụ hợp cùng chinh chiến.
Những loài chim hót ca từ nơi ngươi cất cánh.
Nuốt trọn vào lòng, ngươi y hệt nỗi xa xôi cách biệt.
Như đại dương, như thời gian. Trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Có thời khắc hân hoan hôn và chiếm đoạt.
Thời khắc đê mê sáng rỡ tựa hải đăng.
Hoa tiêu bồn chồn, thợ lặn mù cuồng giận,
tình say điên đảo, trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Hồn ta bay bổng rồi trúng thương trong mù sương tuổi dại.
Như kẻ thám hiểm lạc lối, trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Khát thèm ngươi bám chặt, đau thương ngươi ấp ủ.
Ngươi điên đảo vì sầu muộn, trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Ta đã khiến thành trì bóng tối phải lui,
vượt qua ham muốn và hành động, ta tiến bước.
Hỡi da thịt, da thịt của ta, người ta dấu yêu và đánh mất,
là em trong thời khắc ẩm ướt này, ta gọi về mà dâng lên khúc ca.
Như chiếc bình, em chứa đựng mỏng manh vô cùng tận,
và lãng quên vô cùng tận nghiền em vỡ tan như một chiếc bình.
Từng có những hòn đảo của cô liêu buồn đen, vô vọng,
là nơi, nàng dấu yêu, vòng tay em đã đón nhận ta về.
Có cơn đói cơn khát, mà em là trái ngọt.
Có buồn thương tan vỡ, mà em là phép diệu kì.
Ơi người yêu, ta không biết sao em kiềm toả được ta
trong miền đất tâm linh em, trong vòng tay em khép kín!
Lòng ta thèm muốn em thật cồn cào mà thoảng trong giây lát!
Thật chếnh choáng và chộn rộn, thật căng tràn và háo hức.
Mộ địa của những nụ hôn, ngọn lửa em vẫn bừng trong huyệt lạnh,
những chùm quả hãy còn rực đỏ, chim chóc kia vẫn mổ ăn.
Kìa chân tay từng đã được hôn, miệng kia từng đã cắn,
kìa những xác thân xoắn bện, những hàm răng kia thèm khát.
Ôi hi vọng và bạo lực cuồng nhiệt giao hoan
nơi ta nhập vào nhau và rồi tuyệt vọng.
Và âu yếm này, êm tựa bột mà dịu như làn nước.
Và lời kia vừa thấp thoáng trên môi.
Số phận ta là vậy, và nơi nó đam mê của ta phiêu lãng,
và nơi nó đam mê ta dịu lắng, trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Ôi cái đáy con tầu chứa đầy phế tích, hết thảy đều chìm lắng nơi ngươi,
có nỗi đau nào ngươi chưa bóp nghẹt, con sóng nào chưa vùi ngươi chết đắm!
Từ đỉnh sóng cồn này đến đỉnh sóng cồn kia ngươi chưa thôi cháy rực và ca hát.
Vững chân như thuỷ thủ trên mũi con tầu
Ngươi chưa ngưng trổ hoa trong những bài ca, ngươi chưa ngưng cắt ngang dòng nước.
Ôi, cái đáy con tàu chứa đầy phế tích, cái giếng cay độc miệng há hốc.
Gã thợ lặn mù tái nhợt, chàng cung thủ rủi vận,
nhà thám hiểm lạc lối, trong lòng ngươi hết thảy chìm trôi!
Thời khắc đăng trình đã điểm, thời khắc nghiệt ngã lạnh lùng
mà bóng đêm gán cho mọi lịch trình.
Biển ấp ủ bờ kia bằng vòng ôm dào dạt.
Những vì sao lạnh lẽo nhô lên, bầy chim đen bay mất.
Hoang vu như những bến cảng lúc hừng đông.
Trong tay ta chỉ còn chiếc bóng run rẩy đang quằn quại.
A, xa hơn hết thảy. A xa hơn hết thảy.
Thời khắc đăng trình đã điểm. Ôi bơ vơ kẻ còn ở lại!