Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

1
Hỡi chim chưa từng bị chận
Ngôi sao của mi êm ả trong tim ta
Vạch đường của ta cứ dài ra thêm mãi
Không khí bỏ đi và con người thì chết ngạt.

2
Trước khi quen em, anh ăn và anh đói, anh uống và anh khát, cái tốt và cái xấu anh đều hững hờ, anh đã chẳng là anh mà là một đồng loại của anh.

3
Những mắt tinh khiết trong những cụm rừng
Vừa khóc than vừa tìm cái đầu để ngụ.

4
Kẻ đang mang sự hiển nhiên trên vai
Giữ kỷ niệm của sóng trong nhà kho của muối.

5
Ta kẻ chưa bước chưa bơi chỉ ăn trộm giữa các người thôi.

6
Cứ để tôi tự thuyết phục tôi về sự phù vân đã mê hoặc đôi mắt nàng hôm trước.

7
Sự tĩnh lặng của chiều tà xích đến gần mỗi tảng đá và thả chiếc neo đớn đau
Rồi đêm tới đầy những chiến trận.

8
Không khí đã cưu mang
Rễ cây đã nẩy nở.

9
Một cánh bướm rơm ngụ trong một cái sọ đầu chó
Ôi sắc mầu ôi luống cày ôi vũ điệu!

10
Lẻ loi ở các khung cửa sổ của những dòng sông
Những khuôn mặt lớn được rọi sáng
Mơ tưởng chẳng có sự tiêu hao
Trong cảnh trí của chúng một loài ăn thịt sống.

11
Thế nhưng nỗi âu lo xưng danh người phụ nữ
Sẽ thêu thùa con số của mê lộ.

12
Sự an toàn là một mùi hương.

13
Một người đàn bà dõi mắt nhìn theo người đàn ông còn sống mà nàng đang yêu.

14
Trái tim kế tiếp tìm chỗ trú.

15
Không khí kiên tâm và cánh buồm hiếm hoi
Bạn của đàn quạ.

16
Kẻ canh gác phù du của thế giới
Nơi mép bờ của hãi sợ
Hãy phóng sự kháng cự chính đáng của mi
Sự kháng cự cuốn theo tấm chăn bông có mùi chua chua
Chân trời ửng hồng và lay động
Bé ơi chúng tôi sẽ khép vết lở của em.

17
Cần phải run rẩy để lớn dậy.

18
Nàng thấy bầy chim lo lắng hao gầy.

19
Nỗi sợ của xa trục thảo cô bạn gái ngang hàng với ta.

20
Những kẻ trầm lặng vô phương cứu vãn
Cành sung cho cảnh điêu tàn bú vú
Những kẻ khai kênh cho bọt nước của thế giới ngầm.

21
Đất gầy bị cấm chỉ
Bị cột vào đồng tiền du mục
Chúng tôi sẽ mãi mãi là những kẻ đội ơn nỗi lo âu.

22
Bầy tinh tú ở gần đang diễu hành trong cụm mây song đôi của nạn đói và cái chết.

23
Đoàn nhân công lang thang của chính tôi.

24
Hãy mau truyền lại
Cái phần diệu huyền đối kháng thi ân
Quả thực mi đang trễ nải đối với đời sống
Đời sống khôn tả.

25
Người ta không ngâm chân trong nguồn nước
Để được ngang hàng với gốc hạnh đào.

26
Kẻ cuồng tín của mây
Có quyền bính siêu nhiên
Để lưu chuyển tới những khoảng cách rất xa
Những cảnh trí quen thuộc.

27
Hãy đau khổ vì chúng tôi là những kẻ hành hương cực đoan của bạn
Những kẻ gieo giống bị chôn trong mê đạo bàn chân bạn.

28
Cuồng nộ mi đối xử với ta như nỗi buồn
Khi nó dọn đường cho ta bước.

29
Hãy biếu những thần đồng cho lãng quên cứu vãn.

30
Nếu sự giao hợp tạo giấc ngủ
Thay vì sa mạc.

31
Hãy nhìn dù không thể kết liễu
Cái huyền diệu đang hấp hối
Cánh cổng đẩy ra mi tự bắn ngã.

32
Cái chết bé nhỏ của mùa hạ
Hãy tháo ách cho ta ôi cái chết choá loà
Từ lúc này ta đã biết sống.

33
Hãy thả bọn dẫn đường đây là cánh đồng
Trời buốt giá ngoài biên cương mọi nhánh cành đều chỉ chỏ
Một khúc quanh vụt hiện tựa một làn khói
Nơi ấy sự chào hỏi sẽ khòm lưng trôi qua như chiếc gai
Nỗi lo mình sẽ yếu mềm dưới lớp vỏ cây còn sống
Bàn ăn sẽ được kê quanh giếng nước
Những sinh vật hiền hoà sẽ đến với chúng ta
Bàn tay bạn sờ lên trán sẽ tê cóng những vì sao
Và chẳng có kỷ niệm nào về lưỡi dao trên cỏ.