15.00
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận
1 người thích

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 20/10/2007 15:58, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 13/12/2009 22:43

En trente-trois morceaux

1
Oiseau jamais intercepté
Ton étoile m'est douce au cœur
Ma route tire sur sa raie
L'air s'en détourne et l'homme y meurt.

2
Avant de te connaître, je mangeais et j’avais faim, je buvais et j’avais soif, bien et mal m’indifféraient, je n’étais pas moi mais mon prochain.

3
Des yeux purs dans les bois
Cherchent en pleurant la tête habitable.

4
L'homme qui emporte l'évidence sur ses épaules
Garde le souvenir des vagues dans les entrepôts de sel.

5
Moi qui n’ai jamais marché mais nagé mais volé parmi vous

6
Laisse-moi me convaincre de l'éphémère qui enchantait hier ses yeux.

7
La paix du soir aborde chaque pierre, y jette l'ancre de douleur.
Puis vient la nuit grosse de batailles

8
L’air était maternel
Les racines croissaient.

9
Un papillon de paille habitait un crane de chien
O couleur ? jachère ? danse!

10
Seuls aux fenêtres des fleuves
Les grands visages éclairés
Rêvent qu’il n’ya rien de périssable
Dans leur paysage carnassier.

11
Mais l’angoisse nomme la femme
Qui brodera la chiffre du labyrinthe

12
La sécurité est un parfum.

13
Une femme suit des yeux l’homme vivant qu’elle aime.

14
Le cœur prochain se place.

15
L’air qui patiene et la voile rare
Sœur docile de l’aigle.

16
Veilleur éphémère de monde
A la lisière de la peur
Lance ta révolte valide
Elle emporte l’aigre duvet
L’horizon devient rose il bouge
Enfant nous fermons tes plaies.

17
Il faut trembler pour grandir.

18
Elle voit maigrir les oiseaux inquiets.

19
Terreur des trèfles mon égale compagne.

20
Les silencieux incurables
Le figuier allaiteur de ruines
Ceux qui canalisent l’écume du monde souterrain.

21
Maigre terre condamnée
A la monnaie de bohémienne
Toujours restons les obligés de l’inquiétude.

22
Proches étoiles qui paradez dans le double nuage de la famine et de la mort.

23
Main-d’œuvre errante demoi-même.

24
Hate-toi de transmettre
Ta part de merveilleux de rébellion de bienfaisance
Effectivement tu es en retard sur la vie
La vie inexprimable.

25
On n’enfonce pas son pied dans la source
Pour paraître l’égal de l’amandier.

26
Ce fanatique des nuages
A le pouvoir surnaturel
De déplacer sur des distances considérables
Les paysages habituels.

27
Souffrez que nous soyons vos pèlerins extrêmes
Semeurs ensevelis dans le labyrinthe de votre pied.

28
Fureur tu me traites comme la tristesse
Quand elle déblaie mon chemin.

29
Donnons les prodiges à l’oubli secourable.

30
Si l’union faisait le sommeil
Non le désert.

31
Regarde sans pouvoir l’achever
La merveille agonisante
Le portail poussé tu t’abats.

32
Mort minuscule de l’été
Dételle-moi mort éclairante
A présent je sais vivre.

33
Laissez filer les guides maintenant c’est la plaine
Il gèle à la frontière chaque branche l’indique
Un tournant va surgir prompt comme une fumée
Où flottera bonjour arqué comme une écharde
L’angoisse de faiblir sous l’écorce respire
Le couvert sera mis autour de la margelle
Des êtres bienveillants se porteront vers nous
La main à votre front sera froide d’étoiles
Et pas un souvenir de couteau sur les herbes.


1956

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

1
Hỡi chim chưa từng bị chận
Ngôi sao của mi êm ả trong tim ta
Vạch đường của ta cứ dài ra thêm mãi
Không khí bỏ đi và con người thì chết ngạt.

2
Trước khi quen em, anh ăn và anh đói, anh uống và anh khát, cái tốt và cái xấu anh đều hững hờ, anh đã chẳng là anh mà là một đồng loại của anh.

3
Những mắt tinh khiết trong những cụm rừng
Vừa khóc than vừa tìm cái đầu để ngụ.

4
Kẻ đang mang sự hiển nhiên trên vai
Giữ kỷ niệm của sóng trong nhà kho của muối.

5
Ta kẻ chưa bước chưa bơi chỉ ăn trộm giữa các người thôi.

6
Cứ để tôi tự thuyết phục tôi về sự phù vân đã mê hoặc đôi mắt nàng hôm trước.

7
Sự tĩnh lặng của chiều tà xích đến gần mỗi tảng đá và thả chiếc neo đớn đau
Rồi đêm tới đầy những chiến trận.

8
Không khí đã cưu mang
Rễ cây đã nẩy nở.

9
Một cánh bướm rơm ngụ trong một cái sọ đầu chó
Ôi sắc mầu ôi luống cày ôi vũ điệu!

10
Lẻ loi ở các khung cửa sổ của những dòng sông
Những khuôn mặt lớn được rọi sáng
Mơ tưởng chẳng có sự tiêu hao
Trong cảnh trí của chúng một loài ăn thịt sống.

11
Thế nhưng nỗi âu lo xưng danh người phụ nữ
Sẽ thêu thùa con số của mê lộ.

12
Sự an toàn là một mùi hương.

13
Một người đàn bà dõi mắt nhìn theo người đàn ông còn sống mà nàng đang yêu.

14
Trái tim kế tiếp tìm chỗ trú.

15
Không khí kiên tâm và cánh buồm hiếm hoi
Bạn của đàn quạ.

16
Kẻ canh gác phù du của thế giới
Nơi mép bờ của hãi sợ
Hãy phóng sự kháng cự chính đáng của mi
Sự kháng cự cuốn theo tấm chăn bông có mùi chua chua
Chân trời ửng hồng và lay động
Bé ơi chúng tôi sẽ khép vết lở của em.

17
Cần phải run rẩy để lớn dậy.

18
Nàng thấy bầy chim lo lắng hao gầy.

19
Nỗi sợ của xa trục thảo cô bạn gái ngang hàng với ta.

20
Những kẻ trầm lặng vô phương cứu vãn
Cành sung cho cảnh điêu tàn bú vú
Những kẻ khai kênh cho bọt nước của thế giới ngầm.

21
Đất gầy bị cấm chỉ
Bị cột vào đồng tiền du mục
Chúng tôi sẽ mãi mãi là những kẻ đội ơn nỗi lo âu.

22
Bầy tinh tú ở gần đang diễu hành trong cụm mây song đôi của nạn đói và cái chết.

23
Đoàn nhân công lang thang của chính tôi.

24
Hãy mau truyền lại
Cái phần diệu huyền đối kháng thi ân
Quả thực mi đang trễ nải đối với đời sống
Đời sống khôn tả.

25
Người ta không ngâm chân trong nguồn nước
Để được ngang hàng với gốc hạnh đào.

26
Kẻ cuồng tín của mây
Có quyền bính siêu nhiên
Để lưu chuyển tới những khoảng cách rất xa
Những cảnh trí quen thuộc.

27
Hãy đau khổ vì chúng tôi là những kẻ hành hương cực đoan của bạn
Những kẻ gieo giống bị chôn trong mê đạo bàn chân bạn.

28
Cuồng nộ mi đối xử với ta như nỗi buồn
Khi nó dọn đường cho ta bước.

29
Hãy biếu những thần đồng cho lãng quên cứu vãn.

30
Nếu sự giao hợp tạo giấc ngủ
Thay vì sa mạc.

31
Hãy nhìn dù không thể kết liễu
Cái huyền diệu đang hấp hối
Cánh cổng đẩy ra mi tự bắn ngã.

32
Cái chết bé nhỏ của mùa hạ
Hãy tháo ách cho ta ôi cái chết choá loà
Từ lúc này ta đã biết sống.

33
Hãy thả bọn dẫn đường đây là cánh đồng
Trời buốt giá ngoài biên cương mọi nhánh cành đều chỉ chỏ
Một khúc quanh vụt hiện tựa một làn khói
Nơi ấy sự chào hỏi sẽ khòm lưng trôi qua như chiếc gai
Nỗi lo mình sẽ yếu mềm dưới lớp vỏ cây còn sống
Bàn ăn sẽ được kê quanh giếng nước
Những sinh vật hiền hoà sẽ đến với chúng ta
Bàn tay bạn sờ lên trán sẽ tê cóng những vì sao
Và chẳng có kỷ niệm nào về lưỡi dao trên cỏ.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản tiếng Pháp

En trente-trois morceaux

1
Oiseau jamais intercepté
Ton étoile m'est douce au cœur
Ma route tire sur sa raie
L'air s'en détourne et l'homme y meurt.

2
Avant de te connaître, je mangeais et j’avais faim, je buvais et j’avais soif, bien et mal m’indifféraient, je n’étais pas moi mais mon prochain.

3
Des yeux purs dans les bois
Cherchent en pleurant la tête habitable.

4
L'homme qui emporte l'évidence sur ses épaules
Garde le souvenir des vagues dans les entrepôts de sel.

5
Moi qui n’ai jamais marché mais nagé mais volé parmi vous

6
Laisse-moi me convaincre de l'éphémère qui enchantait hier ses yeux.

7
La paix du soir aborde chaque pierre, y jette l'ancre de douleur.
Puis vient la nuit grosse de batailles

8
L’air était maternel
Les racines croissaient.

9
Un papillon de paille habitait un crane de chien
O couleur ? jachère ? danse!

10
Seuls aux fenêtres des fleuves
Les grands visages éclairés
Rêvent qu’il n’ya rien de périssable
Dans leur paysage carnassier.

11
Mais l’angoisse nomme la femme
Qui brodera la chiffre du labyrinthe

12
La sécurité est un parfum.

13
Une femme suit des yeux l’homme vivant qu’elle aime.

14
Le cœur prochain se place.

15
L’air qui patiene et la voile rare
Sœur docile de l’aigle.

16
Veilleur éphémère de monde
A la lisière de la peur
Lance ta révolte valide
Elle emporte l’aigre duvet
L’horizon devient rose il bouge
Enfant nous fermons tes plaies.

17
Il faut trembler pour grandir.

18
Elle voit maigrir les oiseaux inquiets.

19
Terreur des trèfles mon égale compagne.

20
Les silencieux incurables
Le figuier allaiteur de ruines
Ceux qui canalisent l’écume du monde souterrain.

21
Maigre terre condamnée
A la monnaie de bohémienne
Toujours restons les obligés de l’inquiétude.

22
Proches étoiles qui paradez dans le double nuage de la famine et de la mort.

23
Main-d’œuvre errante demoi-même.

24
Hate-toi de transmettre
Ta part de merveilleux de rébellion de bienfaisance
Effectivement tu es en retard sur la vie
La vie inexprimable.

25
On n’enfonce pas son pied dans la source
Pour paraître l’égal de l’amandier.

26
Ce fanatique des nuages
A le pouvoir surnaturel
De déplacer sur des distances considérables
Les paysages habituels.

27
Souffrez que nous soyons vos pèlerins extrêmes
Semeurs ensevelis dans le labyrinthe de votre pied.

28
Fureur tu me traites comme la tristesse
Quand elle déblaie mon chemin.

29
Donnons les prodiges à l’oubli secourable.

30
Si l’union faisait le sommeil
Non le désert.

31
Regarde sans pouvoir l’achever
La merveille agonisante
Le portail poussé tu t’abats.

32
Mort minuscule de l’été
Dételle-moi mort éclairante
A présent je sais vivre.

33
Laissez filer les guides maintenant c’est la plaine
Il gèle à la frontière chaque branche l’indique
Un tournant va surgir prompt comme une fumée
Où flottera bonjour arqué comme une écharde
L’angoisse de faiblir sous l’écorce respire
Le couvert sera mis autour de la margelle
Des êtres bienveillants se porteront vers nous
La main à votre front sera froide d’étoiles
Et pas un souvenir de couteau sur les herbes.

Nguồn: En trente-trois morceaux, GLM, 1956

* Mình chưa đọc kỹ cả bản dịch nhưng thấy đoạn 5 dường như không chính xác. Theo mình, đại ý câu này là: Ta kẻ chưa bao giờ bước đi, mà chỉ bơi, chỉ bay giữa các người thôi.

15.00
Trả lời