“Память о солнце в сердце слабеет...”

Память о солнце в сердце слабеет,
Желтей трава,
Ветер снежинками ранними веет
Едва-едва.

В узких каналах уже не струится -
Стынет вода,
Здесь никогда ничего не случится. -
О, никогда!

Ива на небе кустом распластала
Веер сквозной.
Может быть, лучше, что я не стала
Вашей женой.

Память о солнце в сердце слабеет.
Что это? Тьма?
Может быть! За ночь прийти успеет
Зима.


1911

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Trần Minh Tâm

Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Thảm cỏ héo vàng
Ngọn gió thổi những bông tuyết đầu mùa lất phất
Nhẹ nhàng, mơn man.

Trong những dòng kênh không còn sóng gợn
Mặt nước trầm tư
Chẳng bao giờ nơi đây còn xao động,
Ôi, chẳng bao giờ!

Giữa nền trời in bóng chùm liễu rũ
Như chiếc quạt xoè xanh.
Có lẽ tốt hơn, khi em không phải
Là vợ của anh.

Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Gì vậy? Bóng tối chăng?
Có lẽ thế! Qua một đêm cũng kịp
Sang đông.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Ký ức mặt trời tàn lụi trong tim
Cỏ úa vàng
Những bông tuyết đầu mùa
Lất phất, lất phất.
Trong những dòng kênh chật hẹp
Mặt nước lạnh cóng chết lặng
Sẽ chẳng bao giờ có điều gì xảy ra nơi đây,
Chẳng bao giờ nữa.

Giữa nền trời in hàng liễu rủ
Như chiếc quạt xác xơ
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu em không phải
Vợ anh.

Ký ức mặt trời tàn lụi trong tim
Cái gì thế nhỉ? Bóng tối chăng?
Có lẽ! Qua đêm nữa, là đến
Mùa đông.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Trong tim nhạt mờ kí ức vầng dương
Hoa cỏ vàng hơn trước
Ngọn gió thổi lên những bông tuyết đầu đông
Dường như rất khó nhọc.

Trong những dòng kênh hẹp đã thôi rì rào
Nước đã thành băng giá
Ở đây sẽ không điều gì xảy ra được nữa
Không bao giờ đâu!

Cây dương liễu giữa trời xoè rộng
Thành cánh quạt mong manh
Sẽ tốt hơn, nếu mà em đã chẳng
Từng là vợ của anh.

Trong tim nhạt mờ kí ức vầng dương
Sẽ chỉ còn bóng tối?
Có thể lắm! Sau đêm này sẽ tới
Mùa đông.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Những hình ảnh về mặt trời
Trong óc ta dần phai nhạt.
Cỏ cây chuyển sắc úa vàng.
Gió thổi nhẹ bay tuyết sớm.

Trong các dòng kênh nhỏ hẹp
Nước không sủi bọt trôi nhanh.
Nước đã đóng thành băng đá.
Không có gì xảy ra,
Ở chính nơi ta sống.
Không có gì đâu mà!

Trên nền trời in bóng
Dương liễu vươn lá cành,
Như cái quạt xoè rộng.
Em không thành vợ anh,
Có khi lại là tốt.

Những hình ảnh về mặt trời
Trong óc ta dần phai nhạt.
Cái gì thế? Bóng tối ư?
Có khi là mùa đông rét
Một đêm đã kịp kéo về.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Nỗi nhớ mặt trời trong tim nhạt bớt
Cỏ đã hoe vàng.
Gió đưa những bông tuyết sớm
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.

Những con kênh nhỏ thôi róc rách, –
Nước đóng thành băng.
Ôi không bao giờ, không có gì xảy ra
Ở chốn này chăng?

Nền trời trống không in bóng liễu trơ cành
Hình xương quạt.
Giá đừng có một thời em là vợ anh,
Hẳn sẽ tốt hơn, sẽ khác.

Nỗi nhớ mặt trời trong tim dần phai nhạt
Còn gì? Bóng tối lan.
Có thể chứ!.. Chỉ sau một đêm ngắn ngủi
Mà đông đã sang.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Triệu Lam Châu

Tắt dần kỷ niệm mặt trời
Không còn xanh nữa lá tươi thuở nào
Gió miên man thổi rì rào
Làm vương trên mặt, tuyết màu lạnh tanh

Không còn sủi sóng trong mương
Ở đây nước đã đóng băng hững hờ
Ồ không, không có chuyện gì
Đã từng hiển hiện bao giờ ở đây

Vòm cây như cánh quạt quay
Như trầm tư đứng, thả bay lá vàng
Thế này hẳn tốt hơn chăng
Nếu xưa em đã không thành vợ anh

Tắt dần kỷ niệm yên lành
Ô, điều chi lại tới nhanh thế này
Hẳn là về kịp đêm nay
Mùa đông gió buốt tuyết dày tràn lan


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Thái Bá Tân

Các kỷ niệm về mặt trời đang tắt,
Lá đã không còn xanh.
Gió thổi nhẹ, gió làm vương trên mặt
Những hạt tuyết vô tình.

Trong con mương, thôi không còn sủi sóng,
Nước đóng băng, thờ ơ.
Không, ở đây chưa có gì quan trọng
Từng xảy ra bao giờ.

Như cánh quạt đang xoè ra, cây liễu
Đứng trầm tư buông cành.
Rất có thể sẽ tốt hơn, rằng nếu
Em không là vợ anh.

Các kỷ niệm về mặt trời đang tắt,
Ồ, cái gì thế này?
Rất có thể rằng mùa đông gió rét
Sẽ kịp về đêm nay.

25.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời