Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin
Đăng bởi demmuadong vào 31/08/2006 10:17, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 12/03/2007 11:55
Подруга дней моих суровых,
Голубка дряхлая моя!
Одна в глуши лесов сосновых
Давно, давно ты ждешь меня.
Ты под окном своей светлицы
Горюешь, будто на часах,
И медлят поминутно спицы
В твоих наморщенных руках.
Глядишь в забытые вороты
На черный отдаленный путь;
Тоска, предчувствия, заботы
Теснят твою всечасно грудь.
То чудится тебе.......
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi demmuadong ngày 31/08/2006 10:17
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 12/03/2007 11:55
Bạn thân thiết trong những ngày cơ cực
Nguồn mến thương nâng bước đời con!
Rừng thông thăm thẳm cô đơn
Ngóng con ngày tháng mỏi mòn mẹ trông
Trong phòng khách bên song cửa sổ
Như người canh, thương nhớ mênh mang
Tay già lần mũi kim đan
Như đang đếm bước thời gian chậm buồn
Mẹ thẫn thờ nhìn đường xa thẳm
Lối cổng vào bỏ vắng từ lâu
Buồn thương, linh cảm, lo âu
Lại càng chất nặng thắt đau ngực già
Thốt nhiên mẹ tưởng sững sờ...
Gửi bởi Tung Cuong ngày 09/08/2009 20:12
U đã sống cùng con thời gian khó
Ơi người bạn già đau khổ của con!
Sống lặng lẽ trong rừng thông vò võ
Mong con về đôi mắt đã mỏi mòn.
Nhà vắng lặng, u ngồi bên cửa sổ
Lòng buồn đau, chờ thấp thỏm từng giờ
Đều đặn tiếng que đan đưa không nghỉ
Tay nhăn nheo, mệt mỏi, mắt mờ.
U đăm đắm nhìn ngõ nhà vắng vẻ
Mắt trông theo đường xa ngái tối đen
Bao linh cảm, buồn phiền,lo lắng
Trong lòng u chất chứa đêm ngày
U như vẫn đang mơ..
Gửi bởi Vanachi ngày 10/04/2020 09:18
Người bạn già thời lận đận của con
Con chim bồ câu nay già yếu
Một mình người hoang vắng rừng thông
Đã từ lâu người chờ con tới.
Người rầu rĩ trong cảnh quạnh hiu
Dưới cửa sổ căn nhà nhỏ bé
Đôi bàn tay người đã nhăn nheo
Con quay sợi trở nên chậm trễ.
Người nhìn ra cánh cổng lãng quên
Nhìn con đường mờ xa tít tắp
Linh cảm buồn với những lo toan
Trong ngực người nén dồn đầy ắp
Và người mơ...
Người bạn gái tháng ngày khắc nghiệt,
Chim bồ câu thân thiết đời con!
Chờ con bao lúc mỏi mòn,
Rừng thông vò võ cô đơn một mình.
Mẹ ngồi ở dưới bên cửa sổ,
Như người lính đau khổ gác canh.
Kim đan chậm rãi lượn quanh,
Nhăn nheo tay mẹ đã thành thói quen.
Mẹ ngóng dõi im lìm cánh cửa
Vào con đường đen đúa xa xôi.
Nỗi buồn, linh cảm, đầy vơi
Khiến cho lồng ngực không thôi nghẹn ngào
Và mẹ đắm cõi chiêm bao…