Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin
Мороз и солнце, день чудесный!
Еще ты дремлешь, друг прелестный -
Пора, красавица, проснись:
Открой сомкнуты негой взоры
Навстречу северной Авроры,
Звездою севера явись!
Вечор, ты помнишь, вьюга злилась,
На мутном небе мгла носилась;
Луна, как бледное пятно,
Сквозь тучи мрачные желтела,
И ты печальная сидела -
А нынче... погляди в окно:
Под голубыми небесами
Великолепными коврами,
Блестя на солнце, снег лежит;
Прозрачный лес один чернеет,
И ель сквозь иней зеленеет,
И речка подо льдом блестит.
Вся комната янтарным блеском
Озарена. Веселым треском
Трещит затопленная печь.
Приятно думать у лежанки.
Но знаешь: не велеть ли в санки
Кобылку бурую запречь?
Скользя по утреннему снегу,
Друг милый, предадимся бегу
Нетерпеливого коня
И навестим поля пустые,
Леса, недавно столь густые,
И берег, милый для меня.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 12/12/2005 22:02
Có 2 người thích
Băng giá và mặt trời, ngày tuyệt đẹp.
Còn ngủ ư, ơi người bạn diễm kiều? -
Dậy đi em, hỡi người đẹp thương yêu
Mở đôi mắt còn say nồng mệt mỏi;
Hãy hiện ra như ngôi sao chói lọi
Miền Bắc phương chào buổi sáng Bắc phương!
Mới chiều qua, em nhỉ, bão cuồng điên,
Một màn tối dăng đầy trời mờ mịt,
Mảnh trăng lu sau mây chì đen kịt
Vàng vọt soi như một vết ố hoen,
Và em ngồi ngơ ngẩn những buồn thương
Còn giờ đây... qua song, em nhìn đó:
Nắng sớm rọi tuyết tưng bừng rực rỡ
Trải mênh mông những tấm thảm tuyệt vời.
Dưới trong xanh thăm thẳm của vòm trời,
Rừng quang quạnh riêng mình in vệt thẳm,
Tùng xanh lá hiện qua làn nhũ mỏng,
Sông nhỏ trôi lấp lánh dưới lần băng.
Khắp căn phòng ánh hổ phách tràn lan,
Bếp lò sưởi củi phừng phừng đượm lửa,
Tiếng lách tách nổ nghe vui giòn giã.
Thú làm sao nằm ngẫm nghĩ trong chăn!
Nhưng này em, em thấy có nên chăng
Ra lệnh đóng ngựa hồng vào xe trượt?
Trên mặt tuyết ban mai ta nhẹ lướt.
Em thân yêu, ta phó mặc ngựa phi,
Bốn vó câu hăm hở cứ lao đi,
Ta thăm lại những cánh đồng hoang vắng.
Những thửa rừng mới đây còn xanh thẳm,
Và dải bờ thân thiết với lòng anh.
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 13/01/2007 17:19
Có 1 người thích
ЗИМНЕЕ УТРО
Мороз и солнце, день чудесный!
Еще ты дремлешь, друг прелестный -
Пора, красавица, проснись:
Открой сомкнуты негой взоры
Навстречу северной Авроры,
Звездою севера явись!
Вечор, ты помнишь, вьюга злилась,
На мутном небе мгла носилась;
Луна, как бледное пятно,
Сквозь тучи мрачные желтела,
И ты печальная сидела -
А нынче... погляди в окно:
Под голубыми небесами
Великолепными коврами,
Блестя на солнце, снег лежит;
Прозрачный лес один чернеет,
И ель сквозь иней зеленеет,
И речка подо льдом блестит.
Вся комната янтарным блеском
Озарена. Веселым треском
Трещит затопленная печь.
Приятно думать у лежанки.
Но знаешь: не велеть ли в санки
Кобылку бурую запречь?
Скользя по утреннему снегу,
Друг милый, предадимся бегу
Нетерпеливого коня
И навестим поля пустые,
Леса, недавно столь густые,
И берег, милый для меня.
1829
Gửi bởi Linh VN ngày 20/02/2009 02:46
Có 2 người thích
Bài thơ này bác Thuý Toàn dịch sau 30 năm mới hoàn thành. Bác cho biết: "Hôm đó, cũng là buổi sáng mùa đông. Chúng tôi được cô giáo đưa ra ngoại thành chơi. Đập vào mắt chúng tôi là mùa đông Nga hoang sơ, đẹp một vẻ đẹp lạ lùng. Những lùm cây lúp xúp. Những cánh đồng nhấp nhô... Cô giáo đã đọc bài thơ "Buổi sáng mùa đông" bằng giọng rất truyền cảm. Cảm xúc trào dâng trong lòng, tối hôm ấy, tôi đã tra từ điển để dịch ra tiếng Việt. Nhưng không thể dịch được". Sau này, dù đã dịch được nhiều bài thơ khác của Puskin nhưng ông vẫn không thể dịch trọn vẹn bài thơ này. "Hiểu được nghĩa, cái thần, cái hồn nhưng tìm được từ thích hợp để chuyển thể, thật khó", ông giải thích.
Cuốn sách đầu tiên do ông chủ biên là “Thơ trữ tình Puskin” do NXB Văn học ấn hành năm 1966 vì thế đã không có Buổi sáng mùa đông.Mãi tới 1987, đúng kỷ niệm 150 năm ngày mất của A. Puskin, ông chợt nhớ mùa đông nước Nga da diết và bất ngờ từng câu, từng chữ bỗng bật ra. Bài thơ Buổi sáng mùa đông được dịch xong vào năm đó.
Băng giá và mặt trời, ngày tuyệt diệu!
Bạn diễm kiều vẫn say ngủ sớm mai
Người đẹp ơi, hãy tỉnh dậy đi thôi
Mở đôi mắt còn mộng mơ say giấc
Để đón chào ngôi Sao Mai phương Bắc
Và hiện mình rực rỡ nét Sao Mai!
Chiều hôm qua, em nhớ chứ, bão cuồng say,
Màn u tối giăng vòm trời mờ mịt;
Còn vầng trăng – một vết hoen nhợt nhạt,
Rọi ánh vàng qua xám xịt mây đen.
Và em ngồi vơ vẩn u buồn –
Còn giờ đây… hãy nhìn qua cửa sổ:
Dưới bát ngát màu trời xanh muôn thuở
Trắng tinh khôi những tấm thảm tuyệt vời,
Tuyết long lanh phản chiếu nắng trời,
Rừng thấp thoáng một mình thẫm tối,
Và tùng xanh ẩn sau làn nhũ mới,
Dưới tầng băng sông nhỏ lấp loáng trôi.
Cả căn phòng ánh hổ phách sáng ngời,
Củi vừa nhóm reo vui ti tách
Trong lò sưởi đốt nhằm ngày giá rét.
Thoải mái thay ngẫm ngợi dưới chăn êm.
Nhưng em ơi, có lẽ chúng ta nên
Sai người thắng tuấn mã vào xe trượt?
Trên mặt tuyết buổi sớm mai ta lướt,
Em mến thương, ta hưởng thú ngựa phi
Mặc đường dài cứ hăm hở lao đi
Ta sẽ thăm những cánh đồng hoang vắng,
Những cánh rừng mới đây còn dày rậm,
Và bờ sông bao thương mến với anh.
Gửi bởi Vanachi ngày 10/04/2020 09:12
Rét ngọt, nắng vàng, ngày đẹp quá,
Mà em vẫn ngủ, bạn lòng ơi!
Nào em hãy dậy, em hãy dậy.
Đôi hàng mi đẹp mở ra thôi
Rạng Đông phương Bắc em chào đón
Như ánh sao trời, em của tôi.
Đêm qua em nhớ, đông gào rú
Bầu trời vẩn đục, sương mù rơi
Ánh trăng nhợt nhạt vừa mới nhú
Bạc thếch đằng sau đám mây trời,
Và em buồn bã ngồi tựa cửa
Còn giờ... nhìn lại, kìa em ơi!
Trên đầu trời xanh cao ngút ngát
Trông như thảm dệt đẹp làm sao
Dưới nắng, tuyết nằm như ngọc dát
Rừng thâm thẫm tối lối ra vào
Qua nhũ, thông còn xanh đẫm lá
Dưới băng, con suối nước rì rào.
Căn phòng chan hoà mầu hổ phách
Ngọn lửa trong phòng đã nhóm lên
Lửa ấm toả lan reo tí tách
Khoan khoái suy tư nằm cạnh bên,
Còn muốn dạo chơi, em ra lệch
Ngựa ô xe kéo sẽ thắng lên.
Trên lớp tuyết bông buổi tinh mơ
Ngựa ô hí vang phi nước đại,
Gò bó bao lâu cảnh đợi chờ
Đồng không hoang vắng ta thăm lại
Cả rừng thông nay vẫn tốt tươi
Cả bến bờ anh yêu suốt đời.