Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Đoàn Huyên
晚色來從遠暝天,
寒刁敲動將聽前。
中聲轉急驅殘靄,
密響才空失暮煙。
宇宙此時分顯晦,
乾坤終古有推遷。
清風最愛憑欄客,
猶為周旋獨坐邊。
Vãn sắc lai tòng viễn mính thiên,
Hàn điêu xao động tướng thinh tiền.
Trung thanh chuyển cấp khu tàn ải,
Mật hưởng tài không thất mộ yên.
Vũ trụ thử thời phân hiển hối,
Càn khôn chung cổ hữu suy thiên.
Thanh phong tối ái bằng lan khách,
Do vị chu tuyền độc toạ biên.
Sắc chiều sẫm theo bầu trời đêm xa thẳm
Tiếng cồng canh vang lên trước dinh phủ
Âm thanh đều đều chuyển động sang vội vã như xua nốt ráng chiều còn sót lại
Âm hưởng còn đang dồn dập đã chìm vào khoảng không, làm tan đi lớp khói chiều
Vũ trụ lúc này đã phân ra sáng tối
Trời đất suốt từ xưa luôn có sự đổi thay
Gió mát yêu nhất người khách ngồi tựa lan can
Nên cứ quanh quẩn bên con người cô đơn
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/05/2016 13:51
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 11/05/2016 13:53
Chiều muộn về theo bóng sẫm lên
Dinh quân cồng lạnh bỗng khua rền
Tiếng vừa chuyển vội xua mây lạc
Nhịp gấp xông trời đuổi khói đêm
Vũ trụ lúc này chia sáng tối
Càn khôn ngàn thuở cũng lung liêng
Gió trong rất mến người ven gác
Ngồi lẻ còn luôn quấn quýt bên
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 29/01/2019 19:07
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 25/10/2020 19:12
Chiều sẫm bầu trời theo sắc đêm,
Cồng canh dinh phủ tiếng vang rền.
Âm thanh xua vội làn mây lạc,
Âm hưởng làm tan chiều khói lên.
Vũ trụ lúc này phân sáng tối,
Đất trời muôn thuở mãi luôn dời.
Lan can khách tựa gió về mát,
Cô tịch con người quanh quẩn bên.