15.00
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Ngũ ngôn tứ tuyệt
Thời kỳ: Vãn Đường
6 bài trả lời: 6 bản dịch

Đăng bởi hongha83 vào 11/11/2013 21:37, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 15/11/2013 05:47

題敬愛寺樓

暮景千山雪,
春寒百尺樓。
獨登還獨下,
誰會我悠悠?

 

Đề Kính Ái tự lâu

Mộ cảnh thiên sơn tuyết,
Xuân hàn bách xích lâu.
Độc đăng hoàn độc há,
Thuỳ hội ngã du du?

 

Dịch nghĩa

Cảnh tuyết buổi chiều trên nghìn núi liên tiếp
Trong cái lạnh của mùa xuân tìm đến lầu cao một trăm thước
Một mình mình trèo lên, rồi lại một mình mình từng bước xuống
Ai là người hiểu được tâm trạng u buồn của ta lúc này đây?


Chùa Kính Ái nay ở phường Hoài Nhân, thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam. Bài này viết trong khoảng thời gian tác giả làm giám sát ngự sử tại Lạc Dương, lúc đó còn gọi là Đông Đô.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Văn Đình, Ngô Như Sâm

Nghìn núi chiều tuyết phủ
Xuân lạnh trăm thước lầu
Riêng lên lại riêng xuống
Ai biết lòng ta đau


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn phước Hậu

Ngàn non tuyết phủ cảnh chiều
trăm thước lầu cao xuân lạnh.
Đơn bước xuống lên cô quạnh
ai thấu lòng mình hắt hiu?

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Cảnh chiều nghìn núi tuyết
Xuân lạnh trăm thước lầu
Lên cao rồi xuống thấp
Ai hiểu lòng ta đâu

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Minh

Cảnh chiều hôm ngàn non phủ tuyết
Lầu lạnh căm trăm thước chơi vơi
Một mình lên xuống lẻ loi
Có ai hiểu được lòng tôi lo buồn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Nghìn núi tiếp liên tuyết xế tà,
Lầu cao trăm thước lạnh xuân qua.
Một mình trèo lên, rồi đi xuống,
Ai hiểu nổi buồn riêng của ta?

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trần Đông Phong

Chiều ở Thiên Sơn buông
Lầu xuân trăm thước lạnh
Mình lên lại mình xuống
Ai biết ta bâng khuâng.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời