Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Lưu vong làm quan (756-759)
Đăng bởi Vanachi vào 27/01/2009 04:08
天台隔三江,
風浪無晨暮。
鄭公縱得歸,
老病不識路。
昔如水上鷗,
今如罝中兔。
性命由他人,
悲辛但狂顧。
山鬼獨一腳,
蝮蛇長如樹。
呼號傍孤城,
歲月誰與度?
從來御魑魅。
多為才名誤。
夫子嵇阮流,
更被時俗惡。
海隅微小吏,
眼暗發垂素。
黃帽映青袍,
非供折腰具。
平生一杯酒,
見我故人遇。
相望無所成,
乾坤莽回互。
Thiên Thai cách tam giang,
Phong lãng vô thần mộ.
Trịnh công túng đắc quy,
Lão bệnh bất thức lộ.
Tích như thuỷ thượng âu,
Kim như ta trung thố.
Tính mệnh do tha nhân,
Bi tân đãn cuồng cố.
Sơn quỷ độc nhất cước,
Phúc xà trường như thụ.
Hô hào bàng cô thành,
Tuế nguyệt thuỳ dữ độ?
Tòng lai ngự si mị.
Đa vị tài danh ngộ.
Phu tử Kê, Nguyễn lưu,
Cánh bị thì tục ác.
Hải ngung vi tiểu lại,
Nhãn ám phát thuỳ tố.
Hoàng mạo ánh thanh bào,
Phi cung chiết yêu cụ.
Bình sinh nhất bôi tửu,
Kiến ngã cố nhân ngộ.
Tương vọng vô sở thành,
Càn khôn mãng hồi hỗ.
Thiên Thai cách đây ba con sông,
Sóng gió chẳng kể gì sớm tối.
Ông Trịnh Kiền nếu mà có được trở về,
Thì thân già, bệnh cũng chẳng kiếm ra đường mà về nữa.
Trước kia ông như chim âu trên mặt nước,
Nay là con thỏ trong lưới.
Tính mệnh ông nằm trong tay người ta,
Buồn rầu nên đi lang thang.
Nơi ông ở, đầy quỷ núi có một cẳng,
Rắn độc dài như cây.
Kêu than bên thành cô quạnh,
Năm tháng không biết sống cùng ai?
Theo đó chống lại bọn quỷ,
Phần nhiều vì lầm lẫn tài danh.
Ông tôn thờ Kê Khang, Nguyễn Tịch,
Vì thế người đời không ưa.
Nơi góc bể ông là một tên thư ký quèn,
Mắt nhập nhèm, tóc thì bạc như tơ.
Chống gậy có hình chim cưu mặc áo xanh,
Nào có phải là để nâng cái lưng đã khòm đâu.
Trong đời một chén rượu,
Tôi mong thấy được bạn thân.
Cùng ngóng nhau mà cùng chẳng thấy,
Đất trời thật là bao la.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 27/01/2009 04:08
Thiên Thai cách ba sông,
Sớm chiều ùn sóng gió.
Trịnh công mà được về,
Già ốm đường hẳn lú.
Xưa như le trên sông,
Nay như thỏ trong rọ.
Tính mạng trong tay người,
Buồn đau cuồng mắt ngó.
Quỷ núi trơ một chân,
Rắn độc dài như nứa.
Kêu gào bên thành côi,
Năm tháng ai cùng ở?
Xưa nay trấn yêu ma,
Nhiều bậc tài danh lỡ.
Phu tử dòng Kê, Nguyễn,
Càng bị đời ghét bỏ.
Góc bể, viên lại quèn,
Mắt mờ tóc trắng rủ.
Gậy cưu cạnh áo xanh,
Dê bắt người cúi cổ.
Bình sinh một chén rượu,
Bạn, ta thường gặp gỡ.
Cùng ngóng được gì đâu,
Mênh mông lòng tưởng nhớ.
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 02/01/2015 19:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 03/01/2015 07:33
Núi Thiên Thai, cách ba sông,
Gió to sóng lớn mênh mông suốt ngày.
Nếu ông Trịnh được về ngay,
Già và bệnh hoạn, đường nay biết gì.
Xưa, như trên nước âu đi,
Thỏ đang trong lưới, khác chi lúc này.
Người ta, tính mạng trong tay,
Điên cuồng, nhìn lại đắng cay tăng dần.
Quỷ nơi núi có một chân.
Rắn nằm giống tựa như thân cây dài,
Bên thành vắng vẻ kêu hoài,
Tháng năm nào có cùng ai chia cùng.
Từ đây, ly mỵ phục tùng,
Phần nhiều nhầm hiểu, lỡ cùng tài danh.
Kê Khang, Nguyễn Tịch rành rành,
Bị người thế tục ghét ganh rất nhiều.
Quan quèn góc biển tiêu điều,
Mắt loà tóc đã bạc nhiều như tơ.
Gậy cưu và áo xanh chờ,
Gẫy lưng, liệu có bao giờ làm xong.
Bình thường, chén rượu sưởi lòng,
Cứ xem gặp bạn nơi phòng như xưa.
Ngóng nhau, ý chẳng được vừa,
Mịt mù trời đất, bây giờ nhớ nhau...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/02/2015 15:44
Thiên Thai cách ba sông,
Đêm ngày sóng gió lồng.
Ông Trịnh dù về được,
Già lẫn quên hết đường.
Xưa chim âu trên sóng,
Nay thỏ bị lưới tròng.
Tính mệnh người khác định,
Đau khổ nên phát khùng.
Quỉ núi có một cẳng,
Rắn độc dài như thừng.
Kêu gào bên thành vắng,
Năm tháng ai sống cùng?
Từ nay chống quỷ dữ,
Tài danh đứt giữa chừng.
Kê, Nguyễn ông bắt chước,
Thế nên đời chẳng thương.
Quan nhỏ nơi hẻo lánh,
Mắt mờ, tóc rối tung.
Áo xanh, gậy cưu chống,
Đâu muốn chịu khom lưng.
Trên đời một chén rượu,
Gặp ta, bạn cũ mừng.
Ngóng hoài mà chẳng thấy,
Trời đất quá mông lung.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 13/03/2016 09:01
Ba con sông núi Thiên xa cách
Sóng gió hoài bất kể sớm trưa
Trịnh ông giả thử được tha
Vừa già vừa bệnh về nhà được sao?
Ngày trước như hải âu trên nước
Nay thì như thỏ mắc lưới săn
Trong tay người khác dắt chăn
Buồn đau, cay đắng nhưng đành giả ngây
Trong núi có quỉ nay một cẳng
Rắn hổ mang mình rộng như cây
Bên thành cô quạnh than dài
Tháng năm nào biết nhờ ai gánh giùm
Xưa nay người mưu toan tróc quỉ
Bao tài danh chuốc luỵ vào thân
Nguyễn, Kê đức độ trăm phần
Đương thời vẫn bị phàm nhân ganh tài
Làm chức quan bé nơi góc bể
Mắt đã mờ, tóc xoã trắng tinh
Đội mũ vàng, mặc áo xanh
Mà không cho gậy chống lưng đang còng
Bình thường lúc một mình độc ẩm
Cứ xem như ta vẫn đang cùng
Ngóng nhau mà chẳng bóng hình
Đất trời vẫn cứ lặng thinh xoay vần.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 21/04/2019 17:23
Đất Thai Châu cách ba sông lớn.
Suốt sáng chiều, sóng cuốn gió bay.
Trịnh công dù có về đây,
Vừa già lại bệnh, chẳng hay thuộc đường.
Xưa chim âu thường bơi trên nước,
Giờ như con thỏ mắc lưới vây.
Mạng mình họ nắm trong tay,
Xót đau, chỉ biết giả ngây, giả cuồng.
Quỷ một chân sườn non chực sẵn,
Dài như cây, chú rắn rình mồi.
Thành côi đứng đó than trời,
Tháng năm ai sẽ là người bên ông?
Lũ yêu quái khó lòng chống cự,
Bậc tài danh vẫn cứ thiệt thòi.
Kê khang, Nguyễn Tịch cụ ơi,
Cái dòng dõi ấy bị đời ghét ghen.
Nơi góc biển, lại quèn đành chịu,
Tóc bạc phơ, mắt yếu đã mờ.
Mũ vàng, chiếc áo xanh kia,
Gãy lưng mang đội có gì là nên?
Thôi chén rượu, bạn quen từ nhỏ,
Ngươi vì ta thay chỗ bạn thân.
Nhìn nhau muôn việc đều lầm,
Đất trời đảo lộn âm thầm cả hai.