Dưới đây là các bài dịch của Vũ Hoàng Linh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 41 trang (409 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Làm sao anh có thể nói (Karin Boye): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Làm sao anh có thể nói rằng giọng em tuyệt vời
Anh chỉ biết
Giọng nói em xuyên qua anh
Khiến anh rùng mình như chiếc lá
Xé nát anh
Thành từng mẩu vụn

Anh biết gì về làn da em, đôi chân em.
Anh run rẩy bởi chúng của em
Và làm sao anh có thể ngủ yên
Chừng nào chúng chưa thuộc về anh

Ảnh đại diện

Phải, đau là dĩ nhiên thôi (Karin Boye): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa cựa mình hé nở
Chẳng phải vì thế nên mùa xuân ngập ngừng?
Nếu không sao những ước mong tha thiết của chúng ta
lại chịu trói mình trong xanh xao, ướt lạnh?
Những nụ hoa được che phủ suốt cả mùa đông,
có gì mới đâu khi giờ đây chúng bứt mình, vỡ rách?
Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa xé nát
đau cho những gì đang lớn lên
                           và cả cho những thứ chắn che.

Phải, tất nhiên những giọt nước rơi rất mệt
run rẩy sợ hãi, treo mình trĩu nặng,
bám riết vào cành, phồng to và trượt-
sức nặng kéo chúng xuống, dù chúng vẫn cố bám vào.
Thật mệt trong cảm giác bất an, sợ hãi, chia cắt,
mệt khi cảm thấy dưới kia đang vẫy gọi chờ mong
nhưng bản thân vẫn bám chặt, run rẩy-
Thật mệt khi muốn ở lại
                             và muốn ngã rơi.

Và thế, khi mọi thứ đều tồi tệ và không gì có thể giúp
những nụ hoa bứt ra trong nỗi sướng vui,
và thế, khi không có nỗi sợ nào có thể níu kéo,
giọt nước tung mình khỏi cành cây, sáng lấp lánh,
quên đi rằng chúng từng vô cùng sợ hãi
quên đi nỗi e sợ trước chuyến đi xa-
và cảm thấy sự an toàn trong khoảnh khắc
nghỉ ngơi trong niềm tin
từng tạo ra thế giới

Ảnh đại diện

Giờ ấy (Karin Boye): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Không có bầu trời đêm hè đẹp sững sờ
vươn cao vút tới vô cùng,
không hồ nước, nơi sương mù dần tỏa rạng,
phản chiếu sự tĩnh lặng
giờ này-

Khi tận cùng của nỗi cô đơn bị lu mờ
những đôi mắt hóa thành trong suốt
những giọng nói giản đơn như làn gió
chẳng còn gì để giấu che.
Làm sao em còn sợ hãi?
Em sẽ chẳng bao giờ mất anh

Ảnh đại diện

Sonnet 018 (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ) (William Shakespeare): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?
Em đáng yêu và hiền dịu gấp vạn lần;
Gió tháng Năm rung giật những chồi hoa
Và mùa hạ vẫn luôn luôn quá ngắn

Có những hôm mặt trời như lửa cháy
Hoặc ủ ê lẩn khuất giữa bầy mây
Những gì đẹp đều biến mất, có ngày
Ngàn đời nay, tự nhiên hằng vậy.

Nhưng mùa hạ của em chẳng biết đến tàn phai
Nhan sắc em sẽ mãi mãi rạng ngời
Dẫu có ngày Tử thần vung lưỡi hái
Trong thơ anh, em còn mãi bên đời.

Chừng nào trên thế gian còn nhân loại
Thơ anh còn; em sẽ còn sống mãi

Ảnh đại diện

Lời giải thích một phần (Charles Simic): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Hình như đã từ lâu
Người hầu bàn không nhận lệnh từ tôi.
Quán ăn nhỏ cáu bẩn,
Ngoài kia tuyết đương rơi.
Hình như mọi thứ đều tối hơn
Từ lần cuối tôi nghe tiếng cửa bếp
Đóng sau lưng.
Từ lần cuối tôi thấy
Ai đó bước trên đường.
Một cốc nước đá
Làm bạn bên tôi
Tại chiếc bàn tôi chọn cho mình
Khi bước vào trong.
Và khao khát
Khao khát tới vô cùng
Được lọt vào tai
Mẩu đổi thoại
Của những người đầu bếp.

Ảnh đại diện

Tấm thảm (Charles Simic): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Treo từ thiên đường tới trái đất
Trên đó là cây cối, thành phố, sông suối,
những chú lợn con và những mặt trăng.
Ở một góc
tuyết rơi trên mình chàng kỵ binh xông trận
ở góc khác,
những người phụ nữ đang trồng lúa.
Bạn cũng có thể thấy:
một con gà bị cáo tha đi,
đôi trai gái trần truồng trong đêm cưới
một cột khói,
người đàn bà mắt ác nhổ vào xô sữa
Có gì đằng sau đấy?
- Khoảng trống, rất nhiều khoảng trống không.
Và giờ ai đang nói?
- Một người ngủ dưới chiếc mũ của mình.
Điều gì sẽ đến khi anh ta thức giấc?
- Anh ta sẽ đến tiệm cắt tóc.
Họ sẽ cạo râu, mũi, tai và tóc cho anh
Và khiến anh giống tất cả những người khác.

Ảnh đại diện

Tảng đá (Charles Simic): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Bước vào trong tảng đá
Tôi sẽ chọn như vậy
Hay để ai khác làm chim bồ câu
Hay nghiến xiết với răng nanh loài hổ
Tôi hạnh phúc được làm tảng đá.

Nhìn từ ngoài, tảng đá là câu đố:
Không ai biết cách trả lời.
Nhưng ở bên trong, nó mát mẻ và im ắng
Cả khi một con bò dẫm lên nó bằng toàn bộ sức nặng,
Cả khi một đứa trẻ ném nó xuống sông;
Tảng đá chìm, chậm rãi, an nhiên
Tới đáy dòng sông
Nơi lũ cá sẽ đến, gõ lên mình nó
Và lắng nghe.

Tôi từng thấy ánh lửa bắn tóe
Khi hai tảng đá cọ sát vào nhau,
Nên có lẽ bên trong nó không tối;
Có thể trong đó
Một mặt trăng đang chiếu sáng
Từ đâu đó, như thể sau một quả đồi-
Chỉ tạo đủ ánh sáng để phân biệt
Những dòng chữ kỳ lạ,
Và bản đồ bầu trời sao
Trên những bức tường trong đấy.

Ảnh đại diện

Sonnet 030 (Khi yên tĩnh một mình ngồi suy nghĩ) (William Shakespeare): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Trong những lúc lặng câm nghĩ ngợi
Tôi nhớ lại những ngày tháng xa xôi
Tôi buồn với những gì từng mong mỏi
Và tiếc thương những hoài phí trong đời.

Tôi rơi lệ, dẫu lệ chẳng quen rơi
Cho người bạn thân khuất núi lâu rồi
Tôi khóc cho tình yêu đã chết
Lòng nhớ tiếc những cảnh vật xa xôi.

Tôi đau đớn những niềm đau dĩ vãng
Hồi tưởng những nỗi khổ từng qua
Tôi buồn thương những nỗi buồn năm tháng
Trả nợ nần cho những thứ đã xa

Nhưng nếu khi đấy nghĩ tới em thương mến
Những mất mát rời xa và nỗi đau cũng chết

Ảnh đại diện

Những biến tấu của từ “ngủ” (Margaret Atwood): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Em muốn ngắm anh ngủ
dẫu điều đó không đến.
Em muốn ngắm anh,
khi đang ngủ. Em muốn ngủ
bên anh, và đi vào trong giấc ngủ anh
trong khi những ngọn sóng tối tăm mềm mại của nó
lướt qua đầu em

và đi dạo với anh, xuyên qua khu rừng
có những chiếc lá màu lục lam run rẩy tỏa sáng
có mặt trời ướt và ba mặt trăng,
hướng đến chiếc hang nơi anh phải xuống,
hướng đến nỗi sợ hãi lớn nhất trong anh.

Em muốn trao anh cành cây bạc,
một bông hoa trắng bé nhỏ,
và một từ,
từ đó sẽ che chở cho anh
thoát khỏi nỗi khổ nơi sâu thẳm giấc mơ anh,
khỏi nỗi khổ sâu thẳm.

Em muốn sẽ lại theo anh, vượt những cầu thang dài đằng đẵng,
và trở thành con thuyền
để đưa anh trở về giữa những nâng niu,
thành ngọn lửa
tỏa sáng giữa đôi lòng bàn tay chụm lại,
lan tới cơ thể anh
đang nằm cạnh em,
và để anh đi vào đấy,
nhẹ nhàng như hơi thở.

Em muốn là không khí
tràn lấp anh trong khoảnh khắc duy nhất.
Em muốn là những gì anh không nhận ra
nhưng anh cần đến.

Ảnh đại diện

Ba người phụ nữ (Rasul Gamzatov): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Tôi hôn ba cô gái khi từ biệt
Dưới bóng cây thủy tùng
Một người đứng và nói:
“Nếu anh quên em,
Em sẽ không nhỏ lệ!”

Người thứ hai tựa bậc cửa
Chiếc bình dựa bên vai
Nàng bảo tôi:
“Tạm biệt anh! Hãy mau trở lại”
Người thứ ba chỉ biết đứng, thở dài

Người thứ nhất, tôi mau chóng quên
Dưới bầu trời hoàng hôn rạn vỡ
Người thứ hai tôi không còn nhớ
Ngày thứ hai khi mặt trời lên rạng rỡ.

Tôi thúc ngựa vượt bao ngả đường
Giục Thời Gian chạy nhanh hơn
Bởi tâm hồn luôn bị giày vò
Người thứ ba và nỗi nhớ.

Nàng thứ nhất, kẻ khôn ngoan, đứng trên mái
Nhìn ngựa tôi phi tới.
Nàng thứ hai với nụ cười hiền dịu
Trao tôi nước lấy từ khe suối.

Nhưng nàng thứ ba, tôi không thấy
Hình bóng nàng ở đâu đây
Người con gái trong những giấc mơ
Nàng thứ ba tôi hôn khi từ biệt

Trang trong tổng số 41 trang (409 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối