Thơ » Thuỵ Điển » Karin Boye
Yes, of course it hurts when buds are breaking.
Why else would the springtime falter?
Why would all our ardent longing
bind itself in frozen, bitter pallor?
After all, the bud was covered all the winter.
What new thing is it that bursts and wears?
Yes, of course it hurts when buds are breaking,
hurts for that which grows
and that which bars.
Yes, it is hard when drops are falling.
Trembling with fear, and heavy hanging,
cleaving to the twig, and swelling, sliding -
weight draws them down, though they go on clinging.
Hard to be uncertain, afraid and divided,
hard to feel the depths attract and call,
yet sit fast and merely tremble -
hard to want to stay
and want to fall.
Then, when things are worst and nothing helps
the tree's buds break as in rejoicing,
then, when no fear holds back any longer,
down in glitter go the twig's drops plunging,
forget that they were frightened by the new,
forget their fear before the flight unfurled -
feel for a second their greatest safety,
rest in that trust
that creates the world.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 09/01/2010 20:05
Phải, dĩ nhiên là đau khi chồi non mọc
Còn gì nữa đây mà xuân phải ngập ngừng?
Vì sao mọi khát khao cháy bỏng
tự giam mình trong u ám giá băng?
Sau hết thì chồi non được bao bọc suốt mùa đông
Có gì mới khi nó nhô ra và chịu rét?
Vâng, dĩ nhiên là đau khi chồi non mọc
đau vì cái mọc lên
và cái chặn đường
Vâng, thật khổ tâm khi những giọt mưa rơi
Sợ run lên, treo mình trĩu nặng
bám lấy cành cây, và phồng lên, và trượt
sức nặng kéo nó xuống dù nó vẫn bám cành
Khổ tâm vì phấp phỏng, sợ hãi và mâu thuẫn trong lòng
khổ tâm vì cảm thấy vực sâu lôi kéo và kêu gọi
nhưng vẫn ngồi cứng đó mà run rẩy
khổ tâm vì muốn nán lại
và cũng muốn rơi
Vậy thì khi mọi sự hết mức tồi và chẳng có gì giúp được
thì những chồi cây đâm lên mừng vui
vậy thì, khi không còn nỗi sợ cầm chân lại
những giọt nước trên cành lóng lánh nhào rơi
quên mình đã từng bị cái mới đe doạ
quên đi nỗi sợ trước khi bay
hãy cảm nhận một giây sự an toàn lớn nhất
hãy nghỉ ngơi trong sự tin tưởng này
sự tin tưởng sáng tạo nên thế giới
Gửi bởi estrange ngày 06/03/2010 10:32
Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa cựa mình hé nở
Chẳng phải vì thế nên mùa xuân ngập ngừng?
Nếu không sao những ước mong tha thiết của chúng ta
lại chịu trói mình trong xanh xao, ướt lạnh?
Những nụ hoa được che phủ suốt cả mùa đông,
có gì mới đâu khi giờ đây chúng bứt mình, vỡ rách?
Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa xé nát
đau cho những gì đang lớn lên
và cả cho những thứ chắn che.
Phải, tất nhiên những giọt nước rơi rất mệt
run rẩy sợ hãi, treo mình trĩu nặng,
bám riết vào cành, phồng to và trượt-
sức nặng kéo chúng xuống, dù chúng vẫn cố bám vào.
Thật mệt trong cảm giác bất an, sợ hãi, chia cắt,
mệt khi cảm thấy dưới kia đang vẫy gọi chờ mong
nhưng bản thân vẫn bám chặt, run rẩy-
Thật mệt khi muốn ở lại
và muốn ngã rơi.
Và thế, khi mọi thứ đều tồi tệ và không gì có thể giúp
những nụ hoa bứt ra trong nỗi sướng vui,
và thế, khi không có nỗi sợ nào có thể níu kéo,
giọt nước tung mình khỏi cành cây, sáng lấp lánh,
quên đi rằng chúng từng vô cùng sợ hãi
quên đi nỗi e sợ trước chuyến đi xa-
và cảm thấy sự an toàn trong khoảnh khắc
nghỉ ngơi trong niềm tin
từng tạo ra thế giới