Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Thanh Hằng ngày 17/09/2024 03:30
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 17/09/2024 08:33
(Mưa rơi trên cửa sổ, mưa – như tiếng vỗ tay.)
- Tôi chưa ngủ với đàn ông đã bảy tháng nay.
Xung quanh đói tin đồn, đói vì chuyện gì đó bất thường!
Cả thành phố quê hương
dùng bữa tối với những bí mật.
Họ tranh luận, bào chữa như thể ở toà án pháp luật
giữa lúc miệng đang nhai:
thực sự Romeo và Juliet cả hai
họ đang ngủ với nhau trái phép?
Ophelia phá thai tiếp
với những người khác nhau hay với cùng một người?
(Mưa tạt vào cửa sổ, mưa – như những cái tát giáng xuống từ trên trời.)
– Medea, Joan d’Arc, Virginia Woolf...
Tôi làm chủ sân khấu, lo lắng ngậm ngùi!
Chiến thắng vĩ đại nhất của tôi trong cuộc đời
là một quý tộc địa phương nào đó.
Họ rao giảng lòng vị tha, nghĩa vụ
những người mà lên giường với họ
sẽ là con đường ngắn nhất giúp cho
đến được các nhà hát của thủ đô.
(Mưa tạt vào cửa sổ, mưa – như trong ngày tận thế;)
- Bạn đã từng nhìn thấy ít nhất một lần chưa nhỉ
một bữa tiệc không có nữ diễn viên?
Nếu từ chối - bạn sẽ bị chôn vùi triền miên.
Nếu ngủ lại - họ đá bạn như một con điếm.
Thật khó để trở thành một người trung thực.
Nữ diễn viên trung thực - thật ngớ ngẩn hết sức!
Tôi đã mơ về vinh quang, sự đánh cược bất thường.
Tôi không muốn nữa. Tôi uống. Tôi không cầu xin tình thương.
Ảo tưởng trong tôi đang dần dần chết
cho vai diễn con người của tôi cái kết.
Hãy đến đây, chẳng ai của tôi! Hãy hành động như một người tình
một hoặc hai giờ - như trên sân khấu vô hình...
(Mưa tạt vào cửa sổ, mưa - như tiếng vỗ tay nức nở!)
Gửi bởi Thanh Hằng ngày 12/09/2024 10:10
Tôi lại trở thành nhà thơ nghèo - không đủ tiền tiêu,
Tôi tiết kiệm để mua bánh mì được nhiều,
(không uống rượu, không hút thuốc lá),
Tôi mặc quần áo cũ đã tã.
Các chủ quán trọ, thương nhân, người bán rau,
chính trị gia và digan
nhìn tôi khinh thường, giống như kẻ xin ăn.
Còn không thì thời gian của chúng ta chỉ dành cho nghệ thuật:
những va chạm gì, những số phận,
thực tế chấn động từ những chủ đề!
Chỉ có điều sẽ chẳng ai đọc chúng ta,
để lắng nghe và xem chúng ta viết.
Và tương ứng, sẽ chẳng có xu nào trả cho chúng ta hết.
Có lẽ đây là điều tốt cũng nên?
Sự bần cùng sẽ xua đuổi khỏi ngôi đền
những kẻ danh lợi, gặp may và ảo tưởng.
Và tận tâm với nghệ thuật chỉ còn những người điên.
(Và những thiên tài xuất chúng).
Gửi bởi Thanh Hằng ngày 11/09/2024 22:14
Anh muốn chúng ta vẫn là những người bạn tốt.
Em phải hiểu như thế nào đây?
Những bàn tay từng xiết chặt đớn đau này -
nay lại giơ ra bắt tay nhau giả tạo?
Những cái nhìn khát khao sâu vào đáy mắt -
nay lại liếc qua nhau hững hờ?
Những đôi môi đã gắn nhau bỏng rát -
nay buông lời khách sáo thờ ơ?
Không, chúng ta không thể là những người bạn tốt.
Trong tình yêu không có lửng lơ.
Ta đã từng là những người thân thiết nhất...
Vậy cho nên kể từ bây giờ
chúng ta sẽ là những người xa lạ nhất.
Gửi bởi Thanh Hằng ngày 09/07/2024 11:43
Một cô gái với quang gánh trên vai,
hai chiếc sọt đung đưa sát mặt đất,
bước nhún nhảy với nhịp điệu đẹp mắt.
Chiếc đòn gánh uốn cong chơi vơi
hoà lẫn với đường cong chân trời
và dường như cô gánh cả trái đất.
Gửi bởi Thanh Hằng ngày 08/07/2024 18:04
Hoa sen trắng dịu mọc trên ao.
Hấp thụ bùn độc vẫn thanh tao,
Biến ao thành khu vườn thơm ngát.
Những túm rễ cắm trong bùn đất,
Nuôi thân mềm mại trong nước vươn lên,
Những chiếc miệng tuyết trắng bên trên
Hé nở hát ca trong không khí.
Sự tồn tại ba chiều, khó khăn, đầy ý chí.
Từ ba tầng thế giới khác nhau,
Sen chắt lọc những gì tinh tuý
Để lớn lên trong bùn, nước và không khí,
Tạo thành loài hoa hương sắc tuyệt vời.
Làm sao lấy được sức mạnh ấy, hoa sen ơi?
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]