Trang trong tổng số 15 trang (147 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Bạn bè vẫn bảo... (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Bạn bè vẫn bảo: “Phương cách nào cũng tốt
để cứu ta khỏi tai họa, thù hằn
dẫu cứu được chỉ một phần thảm kịch,
                                  dẫu tâm hồn chỉ được một phần thôi”
Nhưng ai bảo rằng bị chia cắt thành phần nhỏ một thân tôi?

Và tôi giấu làm sao đây một nửa nỗi say đời
khiến cho đắm say không thôi là say đắm?
Sao có thể hiến dâng một phần cuộc sống
theo tiếng gọi của nhân dân nếu cả cuộc sống cho đi đã quá ít rồi?

Không, nếu đã đau thì đau cả tâm hồn,
và vui sướng thì cả người tôi trước đám đông cũng cháy bùng thành ngọn lửa
Và đâu phải nỗi khiếp sợ  khiến lòng tôi rộng mở
mà là cảm giác tự do bay bổng trong tâm,
                               niềm phóng khoáng mạnh hơn tất thảy đám đông!

Tôi mong muốn nhiều, tin vô cùng, yêu say đắm.
Đừng hòng áp đặt lên tôi số kiếp cuộc đời.
Ngay với cái chết của mình tôi cũng quyết không lùi
để nhận lấy hạnh phúc mà các người ép buộc.

Ảnh đại diện

Alionushka (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

1

Khi mùa xuân xanh biêng biếc
sẽ lại bừng ấm nắng vàng,
là Alionushka tôi bước
ra bờ nước thẳm khóc than.

Chung quanh bạch dương hiền dịu
nghiêng mình buồn bã mơ màng.
Chiếc lưới hoa văn xinh đẹp
vừng đông trải dài mênh mang

Và nước dưới đầm trong vắt
con nước mùa xuân lững lờ.
Ở nơi vực sâu ấy có
em tôi tận đáy nằm trơ.

Tảng đá đặt ngang trên ngực
sắc cạnh, không phải đá thường.
Ivanushka, Ivanushka em hỡi,
họ đã làm gì em tôi?

Ivanushka yêu dấu của tôi
sáng hơn, đẹp hơn ánh ngày,
bị người nhận chìm, hủy hoại,
lời chị gọi em có hay?

Chàng trai bị đời lừa gạt
hàm oan, chẳng tội tình gì
Ivanushka, Ivanushka yêu quý,
có còn về lại nữa chăng?

Bạch dương dịu hiền im lặng
buồn rầu trên vực nước sâu.
Và màng lưới vàng mong mỏng
ráng chiều bao phủ một màu.

2

Từ sáng sớm tôi gào vang khắp vực
bằng giọng thú non tôi lồng lộn cuồng điên:
“Alionushka, tâm trong sạch của em,
Hãy đáp lời em, chị hỡi”

Những đống lửa trong sân sẽ nhen lên chiều tối,
những hồn ma mài sắc lưỡi dao.
Hãy trả cho em hình hài người cũ thuở nào,
ơi Alionushka của em tươi sáng!

Em nào có sợ chết đi, sợ chi ngọn lửa
- chỉ hãi hùng phải chết trong lốt thú tâm người.
Ôi, xin tha lỗi cho em, em đã chẳng nghe lời,
chị hãy giúp giải lời nguyền độc ác!

Ôi, tha thứ cho em rằng một lần trong cơn khát
nước của đêm em đã uống no lòng
từ lốt chân thú khuya để lại trong rừng
Ra thứ nước kia thật là đáng sợ…”

Chị tôi trả lời: “Em gái thân yêu!
Sự độc ác con người ta không làm sao sửa lại
Tảng đá, tảng đá, một tảng đá trên ngực chị đây hoang dại
Mắt phủ mờ sình lầy lội tối đen…”

… Nhưng tôi lại gào lên cuồng điên,
cơn hãi sợ của thú non trong tim không che giấu
Biết đâu Alionushka sẽ cứu tôi qua làn nước,
hỡi lương tri xa cách của tôi?

Ảnh đại diện

Bội bạc (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Không phải thực, là trong mơ, trong mộng
nhìn thấy anh, anh còn sống trên đời
Anh chịu đựng được mọi điều, anh về lại
tìm đến em, vượt mọi rào cản trái ngang

Anh đã từng là nắm đất, tro tàn
là vinh quang của em và sự hành hình tàn khốc
Nhưng trêu ngươi cái chết,
                    và ngạo cười sự sống
anh đã dậy đây từ ngàn vạn nấm mồ.

Anh đi qua những trận chiến, trại tập trung Maidanek, địa ngục tối mò
xuyên qua những lò thiêu say lửa cười nghiêng ngả
qua cái chết của chính mình anh tìm về thành Len sỏi đá
đến được nơi này vì anh rất yêu em

Anh tìm được nhà em, em đang sống êm đềm
không ở nhà chúng mình xưa mà trong ngôi nhà khác,
và người chồng mới bên em –thực tại làm anh ngơ ngác,
ôi sao anh chẳng ngờ đến sự hiện diện của người?!

Như chủ nhân ngôi nhà, anh bước qua ngưỡng cửa rồi,
say đắm yêu đương, sướng vui và kiêu hãnh
Mà em lại lắp bắp những lời: “Lạy chúa phục sinh”
mà em lại tẩy trần cho anh
bằng cây thánh giá của những kẻ vô thần, bằng cây thánh giá
của sự tuyệt vọng kiệt cùng nơi tối tăm kỳ lạ
cây thánh giá đã từng chặn đuổi tà ma,
trong mỗi ngôi nhà của mùa đông năm ấy đã xa,
mùa đông anh qua đời

Bạn đời của em ơi, - xin tha thứ cho em tiếng nghẹn ngào vô tình không trông đợi,
từ lâu rồi em không biết nữa đâu là thực là mơ…

Ảnh đại diện

Chẳng bao giờ mẹ chấp nhận nổi đâu (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Không, chẳng bao giờ mẹ chấp nhận nổi đâu
rằng con đã qua đời, hãy tin mẹ nhé
Ranh giới giữa sáng tâm và loạn trí
mẹ bây giờ thường nhìn thấu được ra

Càng ngày mẹ càng thấy quen hơn
quen cảm giác đứng một mình bên rìa sự sống
nơi có tấm bia con hình ngôi sao tang tóc
giống hệt như cột mốc biên thùy

Tiếng xào xạc lá cây của tháng năm cũ qua đi
Mẹ nhìn lại và biết rằng mình đang đến
gần với cái lằn ranh vô hình vô bờ bến
Con tim hãi sợ hơn và phóng khoáng hơn nhiều

Chỉ một tích tắc nữa thôi mẹ sẽ hiểu rõ mọi điều
không chỉ cái chết của con, mà cả
những vô bổ, những điều qua đi vô giá
và dòng trôi không cưỡng nổi của đời.

Từ cái mốc này bao sức lực nổ tung trời
của cơn giận bỗng gạt qua một chỗ
và chỉ có trên mến thương ngôi mộ
những đóa hoa khô run rẩy dịu dàng


1937-1938

Chú thích: Viết cho con gái Irina. Do nhầm lẫn, tôi đã đưa một đoạn trích của bài thơ này vào bài viết “Olga Berggoltz. Những mối tình say mê và thống khổ” đăng trên Văn nghệ trẻ số 9 năm 2009, như là những dòng thơ Olga gửi Boris Kornilov như sau: Không, chẳng bao giờ em chấp nhận nổi đâu / rằng anh đã qua đời, anh hãy tin em nhé/ Ranh giới giữa sáng tâm và loạn trí/ em bây giờ thường nhìn thấu được ra … (“Không, chẳng bao giờ em chấp nhận nổi đâu”, 1938*). Xin đưa lại bản dịch chính xác vào cuốn sách này và chân thành mong độc giả lượng thứ. ND.
Ảnh đại diện

Tuổi trẻ (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Nếu rồi đây tôi cất tiếng ngợi ca người
tôi sẽ gọi người là cô bạn hiền yêu quý,
tuổi thanh xuân đã qua đi thầm thĩ
Nhanh nhẹn bước chân thanh thoát tay mềm.

Ôi mê hồn rặng anh đào dại ngoại ô hiền,
trụ sở quận đoàn trong hàng giậu ướt,
bên những bức tường nghĩa trang tiếng ghi ta trầm mượt,
nấp trong mỗi bụi cây những vì sao đợi chờ.

Không thể bỏ đi, không thể lẩn tránh, không thể đem cho
gánh nặng ấy những tội tình trẻ dại,
cảm nhận về số phận mình dữ dội
rất giống như niềm hưng phấn tuyệt vời.

Người thấp thoáng khắp nơi, ơi số mệnh cuộc đời
trên biểu ngữ thời chiến màu vàng ố,
trong to tát đùng đoàng một từ “chiến đấu”,
trong nỗi cô đơn ngắm cảnh chiều tàn.

Những cây dương mùa xuân bông mềm mại vô vàn,
những thao thức ban đêm không gì cưỡng nổi,
buổi bình minh đất trời sao gần gũi!
mà bạn bè thân yêu quá lại xa...

Còn tình yêu? Như ánh sáng và khí trời đâu mới lạ,
như hơi thở giản đơn – luôn ở bên người
tình chẳng hết mà cũng không lối thoát,
ôi chiếc cánh tình yêu xanh thẳm chơi vơi!

Nếu rồi đây tôi cất tiếng ngợi ca người
tôi sẽ gọi người là cô bạn hiền yêu quý,
tuổi thanh xuân đã qua đi thầm thĩ
nhanh nhẹn bước chân thanh thoát tay mềm...

Ảnh đại diện

Chuyện trò cùng bà hàng xóm (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Đaria Vlasievna, hàng xóm cùng nhà tôi,
ngồi xuống đây cô, hai người mình trò chuyện nhé.
Cô biết không, về hòa bình ta sẽ nói, và về
một thế giới ước mơ, thế giới của mình ta.

Cô cháu mình đã sống gần trọn nửa năm qua
một trăm rưởi ngày kéo dài trận đánh
Nỗi đau đớn của dân ta sao nặng gánh -
nỗi khổ cực đau buồn của chúng mình, cô Đaria...

Ôi bầu trời đêm gầm rú đạn bom xa
rung chuyển đất và sạt lở quanh ta đâu đấy
Mẩu bánh mì thành Len tội nghiệp -
gần như nhẹ bỗng trên tay.

Để sống được trong phong tỏa vòng vây,
từng ngày nghe tiếng rít gào chết chóc
mình cần biết bao nhiêu sức lực,
cần biết bao tình yêu quý, nỗi căm hờn.

Đến nỗi bao phút giây rối loạn điên cuồng
cô không còn nhận ra mình được nữa:
“Mình chịu đựng được chăng? Kiên nhẫn có đủ vừa?”
Sẽ chịu được. Sẽ kiên cường. Cô sẽ sống

Đaria Vlasievna, chỉ còn chút nữa thôi
sẽ đến ngày trên đầu ta còi báo động
Lần cuối sẽ vụt qua. Và vang động
tiếng kèn hiệu báo yên cuối cùng.

Rồi cô cháu mình trong khoảnh khắc vui mừng
sẽ cảm giác như chiến tranh xa, xa lắc
khi mình dùng tay đẩy khung cửa chắc,
giật tung những chiếc rèm màu đen.

Để phòng ở mình được thở và sáng lên,
được đầy ắp bình yên và xuân mới...
Khóc khẽ thôi, cười cũng khe khẽ với,
mình cùng tận hưởng lặng im này.

Ta sẽ bẻ bánh mì tươi mới bằng tay
chiếc bánh mì đen và chiếc bánh màu vàng sậm
Sẽ uống từng ngụm lớn chảy trôi chầm chậm
rượu vang đỏ ửng hồng

Còn cô, cô Đaria – họ sẽ dựng tượng đồng
đài tưởng niệm trên quảng trường hùng vĩ,
bằng bất tử chất hợp kim không bao giờ hoen rỉ
họ khắc chạm hình ảnh cô bình dị

Đấy như bây giờ đây: dũng cảm, hao gầy
trong chiếc khăn choàng buộc qua loa vội vã,
giống như lúc dưới làn đạn bom nghiệt ngã
Cô bước đi, cầm chiếc giỏ trên tay

Đaria Vlasievna, bằng sức mạnh cô đây
cả mảnh đất này sẽ hồi sinh mới lạ
Sức sống ấy có tên gọi - Nước Nga.
Hãy như Người, can trường lên và đứng vững, cô Đaria…

Ảnh đại diện

Mặt nạ (Vladimir Vysotsky): Bản dịch của Thuỵ Anh

Cười nức lên như soi gương méo trong nhà cười, -
Người ta quả đã chọc hài tôi khéo quá:
Những chóp mũi nhọn và miệng ngoác đến mang tai trên má,
Như trong vũ hội thành Venice hoá trang!

Quanh tôi vòng quay đang siết lại gần,
Tóm lấy tôi, cuốn tôi vào điệu nhảy.
À té ra gương mặt tôi vốn nhìn như vậy,
Thôi rồi! Hẳn họ tưởng nhầm là mặt nạ tôi đeo!

Pháo bông, hoa giấy tung trời… Nhưng mà cứ không ổn làm sao…
Và lũ mặt nạ nhìn tôi quở trách,
Chúng gào toáng lên, tôi lại một lần lạc phách,
Rằng tôi dẫm trúng chân những bạn nhảy của mình!

Làm gì đây? – Bỏ chạy chăng, bỏ chạy thật nhanh?
Hay có thể, cứ vui vầy cùng họ?
Tôi vẫn mong – dưới những hình thú đó,
Là diện mạo của những con người.

Ai cũng tóc giả, mặt nạ hoá trang - như một cả mười,
Kẻ từ rừng cổ tích, người từ vườn văn học,
Người đứng bên trái tôi là chàng hề buồn Arlekin chực khóc,
Người khác là đao phủ sát nhân, một phần ba là chàng ngốc đang cười...

Người muốn phân bua trong trắng với đời,
Kẻ giấu mặt mình tránh lời dị nghị,
Gương mặt thật hay mặt nạ trơ trơ thường trực
Có những người chẳng thể tách bạch ra...

Bước vào vòng xoay điệu nhảy, tôi ha hả cười to,
Nhưng lòng vẫn đầy bất an lo sợ
Nhỡ ra có ai khoái mặt nạ đao phủ
Sẽ chẳng bao giờ còn tháo nó ra?!

Nhỡ Arlekin sẽ muôn đời than thở,
Ngắm mãi khuôn mặt mình buồn bã sầu thương?
Sẽ ra sao nếu chàng ngốc bỏ quên trên bộ mặt ngày thường
Vẻ dại ngu đần độn?

Làm sao không bỏ qua một gương mặt nhân từ giữa rừng mặt người bề bộn?
Làm sao đoán được người trung thực bên ta?
Khi để bảo vệ mình, họ chọn đeo mặt nạ,
Bởi “tránh voi chẳng xấu mặt nào”!

Tôi vẫn cứ thâm nhập vào vòng bí ẩn của rừng mặt nạ,
Tin chắc rằng phép suy đoán của mình chính xác:
Để tránh những nhục mạ thị phi, trò đời bôi bác,
Người đeo lên mặt mình những mặt nạ thờ ơ...

Ảnh đại diện

Oải hương (Mikhail Shabrov): Bản dịch của Thuỵ Anh

Trong đời ta mọi điều đều có thể:
Dưới mặt trời băng có thể chẳng tan
Mùa Đông đón ta bằng ấm áp dâng tràn
Và tháng Chạp cũng có ngày mưa gió

Mình yêu nhau chăng – mình không rõ
Anh và em đùa giỡn với yêu đương
Đến khi hẫng bàn tay, tình tuột mất, ta thường
Tự an ủi rằng không vào duyên số!

Ơi Oải Hương, loài thảo hoa núi đá
Những bông hoa xanh biêng biếc tình ta
Dành cho anh, cho em trong buổi hẹn ngày xa
Năm tháng qua đi mà lòng không nguôi nhớ

Mùa hè ấy tặng đôi mình nắng ấm
Cánh hải âu trên sóng lượn tìm về
Trăng cũng sáng chỉ cho riêng đôi trẻ
Cho yêu đương chỉ hai kẻ trên đời

Biến mất đâu rồi những yêu dấu xa xôi?
Từ thuở ấy đến phút này vẫn không lời đáp
Anh và em giờ đây xa lắc
Như hai hành tinh kỳ lạ khác vời…

Ảnh đại diện

Nhật ký tháng hai (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

1
Một ngày bình thường như bao ngày khác
Cô bạn đến gặp tôi, chẳng khóc
Chỉ kể rằng vừa đó hôm qua
Đã tiễn đưa người bạn đời duy nhất đi xa
Và cả đêm hai chúng tôi cùng ngồi im lặng

Còn tìm được lời gì để nói nữa chăng
Bởi tôi cũng là người vợ góa của thành Leningrat

Chúng tôi ăn hết bánh mì dành dụm cho ngày
Ủ hơi nhau trong khăn choàng ấm
Thành Len bỗng lặng đi chiều về chầm chậm
Có người nào gõ nhịp mãi bên tai


Chân đã lạnh đi, ngọn nến mệt nhoài
Quanh quầng sáng đang hắt ra leo lét
vòng nguyệt cầu dịu hiền tha thiết
Từa tựa như một áng cầu vồng

Khi trời hửng lên một chút hừng đông
Chúng tôi cùng đi kiếm bánh mì và nước uống
Bỗng nghe thấy ầm ầm tiếng súng
Đại bác trầm hùng, đều đặn, đớn đau
Là tiếng quân đội ta phá vỡ tuyến đầu
Vòng phong tỏa… Và bắn vào lũ giặc


2
Thành phố chìm trong sương muối ken dày đặc
Quận huyện là tuyết cao, chung quanh vắng lặng
Đường tàu điện mất hút trong tuyết trắng
Chỉ nghe não nề tiếng xe kéo qua đây

Trên đại lộ Nhevski kẽo kẹt suốt ngày
Những chiếc xe cút kít nhỏ xinh ngộ nghĩnh
Chở nồi con đựng đầy nước biếc
Chở củi, chở đồ, cả người chết lẫn ốm đau


Cứ thế bao dặm đường trong thăm thẳm đêm thâu
Từ tháng Mười hai dân thị thành di tản
Giữa những phố hoang những tòa nhà cóng lạnh
Cố công tìm một góc ấm trong đêm

Kìa người đàn bà đeo khẩu trang bạc phếch vải mềm
Tay cầm bữa súp chiều đựng trong bi đông nhỏ
Chị đang dìu chồng đi đâu không rõ
… Đại bác vẫn réo vang, lạnh giá dâng tràn
Các đồng chí, ta ở trong vòng lửa!

Một cô gái mặt nhuốm màu sương gió
Bướng bỉnh mím đôi môi thâm xạm bơ phờ
Chở một xác người bọc trong tấm chăn sơ
Về nghĩa trang Okhchenski ảm đạm

Chao đảo kéo chiếc xe.. mong kịp đến khi chiều chạng vạng
Mắt vô hồn đờ đẫn ngóng vào đêm
Bỏ mũ ra hỡi người, khẽ bước thật êm
Một người con Leningrat đang được kéo qua thềm
Người ấy hy sinh trong chiến trận

Kẽo kẹt, kẽo kẹt... xe nghiến trên đường lạnh
Bao nhiêu chiếc xe ta đâu đếm được nào
Nhưng không khóc than vì ai cũng bảo
Rằng lệ đã đóng băng trong con người Leningrat chúng tôi

Không, ta chẳng khóc than. Với trái tim, lệ này sao ít ỏi
Lòng căm thù khiến ta không khóc nổi!
Lòng căm thù bỗng thành vật đảm bảo cuộc đời
Nó kéo ta lại bên nhau, dẫn dắt ta đi và sưởi ấm lòng người

Ngôi mộ chiến binh đã nhắn nhủ với tôi
Từ nghĩa trang Okhchenski, bên hữu ngạn dòng sông thân ái
Rằng phải trả thù, trả thù, trả thù.. tôi phải
Hết sức mình, không tha thứ, xót thương…


3
Đêm ấy ta đã im… im lặng thê lương
Nhưng giờ đây tôi phải nói và tôi cần được nói
Với người em chung cơn giận và niềm đau dữ dội
Những suy nghĩ thấu suốt trong đầu, và lửa bỏng nơi tim
    
Nỗi đớn đau ta chẳng thể gọi tên
Chẳng đếm đo cũng chẳng so sánh được
Nhưng ta đã đi đến tận cùng đường cay cực
Và biết rằng ngày giải phóng đã gần kề

    
Rồi cái ngày dữ dội ấy được khắc dấu say mê
Bằng nỗi mừng vui từ lâu quên lãng
Rồi súng sẽ nổ vang tứ tán
Vào những ngôi nhà.. suốt trọn một đêm dài


Đời chúng tôi giờ như thể chia hai
Nửa ngập trong lầy lội, bóng đêm, buồn đau và đói khát
Nửa căng tràn khí trời tự do khao khát
Của ngày mai tuyệt diệu vô vàn


4
Giặc cướp đã ập vào thành phố bình an
Những phiến đá cửa ô vụn nát
Nhân dân lao động đứng lên, lồng ngực người bỏng rát
Chung tiếng hò reo bất diệt muôn đời
Trên đại lộ Quốc tế sáng ngời
Tiếng đoàn người vũ trang đang đi tới:
- Chúng ta chết, nhưng Hồng Thành Piter không giao cho giặc…

Cận vệ Đỏ năm xưa những chiến binh già
Tưởng lại thời oai hùng xung trận
Lập mới hàng quân. Chiến lũy dài vô tận
Dựng bởi mỗi khu nhà bằng những chiếc vỏ chai

Chính vì thế mà đêm nối những đêm dài
Quân thù nắn gân ta bằng lửa hun và sắt lạnh
- Mi phải đầu hàng, mi phải hãi sợ ta – kẻ mạnh
Bom đạn gầm lên
          – Mi phải ngã vùi
Ập xuống đất đen, sấp mặt trong bùn
Rồi sẽ run rẩy cầu xin được làm hàng binh, xin rủ lòng thương xót
Không chỉ người đâu mà từng mẩu đá của thành Len.

Nhưng trên những mái nhà vút lên san sát
Chúng tôi đứng ngẩng đầu về phía trời cao
Không rời những chòi quan sát mong manh một phút giây nào
Xẻng nắm chắc trong bàn tay tê dại

Rồi sẽ đến một ngày vội vàng, mê mải
Cùng trang hoàng cho thành phố chúng tôi
Hơn tất thảy những chăm chút điểm tô từng có trên đời
Mặc cho chung quanh những ngổn ngang đổ nát

Và khi ấy trên nóc nhà cao đẹp nhất
Ta sẽ đặt bức tượng người chiến sĩ phòng không
Hướng gương mặt khói sương về phía Mặt trời hồng
Người chiến sĩ bình thường, giản dị


Người đứng đó vầng hào quang kỳ vĩ
Của rạng đông ôm ấp vào lòng
Như đã từng đứng vững thành đồng
Trong cuộc chiến xưa không cân sức
Với mái đẩu ngửng cao và cây xẻng là vũ khí của người duy nhất!


5
Ôi cây xẻng nhà nông xa xưa lấm láp
Người bạn trung thành của đất của đai
Ta cùng người đi qua một chặng đường dài
Từ những pháo đài ra nghĩa trang trầm mặc

Tất cả những gì chúng mình cùng chịu đựng
Đôi khi tôi cũng chẳng hiểu nổi đâu
Đi qua nỗi đớn đau hãi sợ lửa dãi dầu
Đã đứng vững trước thử thách này trong chiến đấu

Mỗi người dân từng quên mình bảo vệ thành Len yêu dấu
Từng chẹn tay lên những vết bỏng rát trên người
Đã trở thành người lính chiến rồi
Dũng cảm như cựu binh thời trước


6
Tôi chưa từng là một anh hùng
Chưa từng mơ vinh quang và tấm huân chương trên ngực
Chung hơi thở với thành Len, chung bước
Chẳng khoe lòng anh dũng, tôi chỉ sống hết mình thôi

Không tự huênh hoang về ngày ấy một thời
Vòng phong tỏa..với hạnh phúc tôi đã không ngoảnh mặt
Không rũ bỏ niềm vui trần tục
Như sương mai hắt ánh chiến tranh buồn

Và nếu như có thể được mỉm cười
Tự hào nói về mình tôi sẽ nói
Rằng như tất cả những bạn bè tôi sôi nổi
Đến giờ này vẫn lao động không ngừng
Đôi tay đã yếu rồi tôi vẫn không buông
Rằng chưa lúc nào chúng tôi thấm thía
Niềm hưng phấn của lao động lớn lao như thế

Trong lầy lội, bóng đêm, buồn đau và đói khát
Nơi cái Chết bám gót ta như bóng với hình
Ta lại có hơi thở tự do phóng khoáng trong mình  
Ta lại được vô cùng hạnh phúc
Con cháu ta mai sau chắc phát ghen lên mất!

Vâng, chúng tôi đã tìm được niềm vui kỳ diệu nhất
Mà ngợi ca chưa ai nói hết được lời
Khi chia nhau mẩu bánh cuối cùng rồi
Dúm thuốc lá cuối cùng cũng thế
Khi nửa đêm ngồi nghe chuyện kể
Bên bếp lò ám khói hắt hiu
Bàn xem ta sống tiếp thế nào
Và chiến thắng bao giờ sẽ tới
Sẽ nhìn cuộc đời ta bằng ánh nhìn tươi mới

Còn anh nữa, bạn hiền ơi, anh sẽ nhớ
Đến đại lộ Krasnyi Kamandir, đến ngôi nhà, bếp lửa
Leo lét cháy, gió lùa qua cửa sổ
Suốt những năm tháng hòa bình, và xế bóng đời anh
Sẽ lại một lần anh được khóc, mắt long lanh
Được đứng thẳng người lên như thuở nào trai trẻ
Tim lại nhắc đến lời tôi xa xôi thế
Đến bóng đêm dày, đến hơi rét ngày qua
Đến vòng vây giặc bủa bên cửa ô ta

Muôn năm là niềm vui giản dị con người
Mãi mãi sống trên đời bất diệt
Là nền tảng cho đấu tranh, ngự phòng kiên quyết
Là sức mạnh ngàn đời của thành phố yêu thương
Muôn năm con người rất đỗi bình thường
Là Người Lao Động
Là Người Lính Chiến
Người dữ dội và ngàn lần điềm tĩnh
Đối diện với cái chết hiện hình
Và chịu đựng vòng siết điêu linh

Em gái tôi ơi, người đồng chí, người anh, người bạn trung trinh
Ta đã thành máu mủ ruột rà nhờ vòng phong tỏa
Leningrat là tên chung tất cả
Cả địa cầu hãnh diện dõi về ta


Đời chúng tôi giờ như thể chia hai
Nửa trong vòng lạnh giá, buồn đau và đói khát
Nửa căng tràn khí trời tự do khao khát
Của ngày mai tuyệt diệu vô vàn

Ngày ấy giờ đây ta đã có được rồi
Dù nó đến vào đêm, vào buổi chiều hay buổi sớm
Thì lúc đó ta vẫn đứng lên và bước
Nghênh đón đoàn quân chiến sĩ oai hùng
Trong thành phố ta được giải phóng tưng bừng

Ta bước lên không kèn trống cờ hoa
Mũ sắt đội đầu
Người khoác áo bông chần nặng trĩu
Mặt cóng lạnh khẩu trang
Vẫy chào đoàn chiến binh như những người bạn ngang hàng
Và trên đầu ta Thần Vinh Quang bằng đồng thau đứng dậy
Nâng tràng hoa trên đôi tay bỏng cháy
Giang đôi cánh mềm hình gươm giáo… Bay lên

Ảnh đại diện

Gửi em gái (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Chị từng mơ thấy mái nhà xưa,
nơi tuổi thơ ngây mình đã sống,
nơi trái tim như thuở nào trông ngóng
một tình yêu, một hơi ấm chốn nương lòng...

Thấy cả đêm Giáng sinh và cả cây thông,
thấy em gái cười to vui thích,
thấy dịu dàng và đầy phấn khích
ô cửa hồng mới sáng sớm đã rực lên.

Và những món quà tặng nhau buổi đêm,
lá thông tỏa mùi hương cổ tích,
những đốm sao vàng đêm tĩnh mịch
ngay trên mái nhà của chị em ta

Mái nhà xưa nay cũ nát rồi mà,
đã xiêu vẹo qua tháng năm... chị biết;
trơ trụi cành khô buồn thê thiết
gõ bàn tay vào ô cửa đã mờ.

Trong chật chội và bực mình khổ sở,
nơi căn phòng đồ gỗ cũ mèm,
nò võ sống cô đơn mỏi mệt
người cha mà ta đã nỡ bỏ quên...

Để làm gì, để làm gì hở em
chị lại mơ miền yêu thương tàn lụi?
Người bạn gái, Maria, em hỡi
lên tiếng đi nào, hãy gọi chị đi em!

Trang trong tổng số 15 trang (147 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: